Xin Chào, Chú Lâm!

Chương 39: Cãi vã




Dương Thành Nghị còn biết, cô ấy trước đây vì anh âm thầm chấp nhận sự sắp xếp lém lỉnh của Dương Tử Nghi, anh lại cảm thấy đó là điều may mắn nhất với anh trong cuộc đời. Nếu không nhờ có con bé, có lẽ anh cũng chẳng thể hiểu được lòng mình. Nhìn hai người anh quan tâm nhất ngồi ôm nhau nơi phòng khách, anh chỉ có thể mỉm cười ôm đến những loại bánh mà anh đã chuẩn bị cho hai người đến nơi cùng mọi người nói chuyện.
- Tử Nghi, ba cùng Lâm Tư Dực sắp trở lại rồi, em có muốn quay về đây cùng chung sống không? Mặc dù anh đổi em lấy khu đất trăm tỷ rồi nhưng nếu em một mực quay về, chắc chắn cậu ta cũng không dám đến đây để đòi người đâu.
- Chị Thư Phàm có thấy ai bán em gái bằng một khu đất chưa?
- Em có thấy em rất có giá không? Em sẽ được cả thành phố A ngưỡng mộ vì em là người được thách cưới cao nhất nơi này.
- Em sẽ không lấy Lâm Dật!
- Hả?
Cả Dương Thành Nghị và Thư Phàm đều lên tiếng ngạc nhiên nhìn về phía Dương Tử Nghi:
- Em nhớ ba từng nói với em, người đàn ông yêu em sẽ không ngại cho cả thế giới biết anh ấy yêu em.
- Cậu ta chẳng phải tuyên bố với cả thế giới em là người của cậu ta sao?
- Tử Nghi, có phải em thấy cậu ấy không cho em một hôn lễ chính thức nên còn thấy băn khoăn đúng không? Chị nghĩ Lâm Dật tuyệt đối không phải người như thế, nếu cậu ấy nhận định là em nhất định sẽ cho em một danh phận.
- Em không cần danh phận, nếu như chỉ là vấn đề danh phận, thì ba năm trước em đã không im lặng chuyện em và anh ấy phát sinh với nhau. Em đều chấp nhận, đều có thể cho anh ấy hết, chỉ có điều, điều em mong muốn anh ấy lại chẳng thể cho em.
- Khoan đã, e nói lại câu đấy cho anh nghe xem nào, chuyện em với cậu ta phát sinh em im lặng là khi nào?
- Anh còn quan tâm sao, đến cả Tư Dực em còn sinh ra rồi cần gì nhớ đến những chuyện khác.
- Tư Dực, Tư Dật, Nhớ.. Dật.. - Thư Phàm khẽ ngồi lẩm bẩm.
- Dương Tử Nghi, em đứng lại cho anh. - Dương Thành Nghị nghe được liền bắt đầu hoài nghi về đứa em gái của mình.
Dương Tử Nghi biết không thể yên lặng mãi được, liền đề phòng chạy lên phòng đóng cửa lại. Chỉ để lại căn phòng hai vợ chồng Thư Phàm, Dương Thành Nghị đến hiện tại không phải không chấp nhận Lâm Dật trở thành em rể của mình, mà anh đến hiện tại vẫn còn phát hiện ra giữa hai người họ còn lại điều giấu diếm anh, điều đó làm sao anh có thể yên tâm giao em gái cho hắn chứ.
Rõ ràng Dương Tử Nghi lần đó trở về không phải sợ chết, mà là chết tâm bởi thái độ của người đàn ông kia. Vậy nhưng nó lại che giấu đến độ không ai có thể nhìn ra manh mối gì hết. Ra là cô bé của anh vẫn cứ mong mỏi vào tình yêu của người đó từ năm đó cho đến giờ. Vậy tại sao đến khi hắn có thể kết hôn cùng cô cô lại không đồng ý, đầu Dương Thành Nghị đầy một mảng đen xì liền nhìn thất Lâm Dật đến cửa.
- Cậu đến đây làm gì?
- Tôi đến đón Tử Nghi.
- Con bé là người họ Dương!
- Con trai cô ấy họ Lâm.
Dương Thành Nghị nhìn Lâm Dật ngồi nhàn hạ thong dong giống như coi đây chính là nhà mình liền càng trở lên khó tính, cậu ta rõ ràng biết anh vẫn chưa tha thứ cho cậu ta, vậy mà còn đứng trước mặt anh giễu võ dương oai, nói với anh rằng cậu ấy mới là người Dương Tử Nghi quan tâm nhất sao?
Dương Tử Nghi nằm lười nhác trên chiếc giường của mình, nơi này đã thật lâu cô chừa ở lại, dường như cũng chẳng còn chút hơi ấm nữa, khuôn mặt nhỏ bé của cô hướng ra phía lan can bên ngoài, mặt trời dường như cũng đã xuống núi, bên ngoài chỉ còn lại ánh sáng nhá nhem, lại làm cô nhớ đến buổi tối hôm đấy anh đến tìm cô, anh thâm tình dạt ý nhìn cô, từng cử chỉ đối với cô đều là nhẹ nhàng như vậy. Cuối cùng đến hiện tại thì sao, cô vẫn thấy anh nhẹ nhàng và yêu chều cô, nhưng lại không còn thấy anh mắt anh nhìn cô giống như vậy, có lẽ nào, là cô quá cầu toàn ích kỉ, muốn anh phải theo đúng những suy nghĩ của mình.
Năm nay cô đã bước sang tuổi hai mươi anh thì lại già đi thêm mấy tuổi, có lẽ đúng vậy, khoảng cách của hai người không phải chỉ là tuổi tác, còn lại là cả một thế hệ nữa.
Suy nghĩ thật lâu cũng không thể có được kết quả, vẫn là đứng dậy bước về phía phòng khách ban đầu, cô nhất định phải trở về nói chia tay cùng Lâm Dật.
Khi Dương Tử Nghi đến tầng một đã lấy Lâm Dật ngồi ở nơi đó, Thư Phàm nói hai người ở lại cùng ăn chung bữa cơm xong hãy trở về, Lâm Dật liền vui vẻ đồng ý, vì cho dù sao đi chăng nữa anh cũng mong họ sớm trở thành người nhà, nên thân thiết một chút cũng là lẽ phải.
Sau khi ăn xong liền cùng cô gái nhỏ trở về căn nhà của hai người.
Cánh cửa nhà vừa đóng lại liền thấy Dương Tử Nghi lên tiếng:
- Lâm Dật, chúng ta dừng lại đi, được không?
- Dừng lại là như nào? Em lại đang có suy nghĩ gì trong cái đầu nhỏ bé của em vậy hả?
- Dừng lại, là không muốn hai chúng ta dây dưa với nhau nữa.
- Em lại đang có chuyện gì nữa vậy?
- Lâm Dật, anh biết không, bốn năm trước, em từng bỏ tất cả sỹ diện để theo đuổi em, thậm chí, muốn cùng anh trải qua một đời một kiếp, em còn từng nghĩ, cuộc sống của con người dường như không hề dài lắm đâu, trăm năm có thể cũng chỉ là chớp mắt rồi qua, nhưng cho đến hiện tại, em lại thấy chúng ta khác xa nhau quá. Nó không chỉ là khoảng cách thời gian, là khoảng cách tuổi tác, thậm chí còn là cả một thế hệ. Có thể tình yêu đối với anh là điều rất đơn giản, đó là sự cảm nhận được hơi ấm của cả hai. Nhưng em lại không muốn điều đó, em không muốn suy nghĩ, em thậm chí, còn không thể hiểu được anh nghĩ gì, có phải quá khác xa nhau đúng không?
- Dương Tử Nghi, em im miệng đi cho anh, em cần có cái gì phải suy nghĩ. Trước kia khi em chưa xuất hiện, anh vốn là người của giới hắc đạo, cả người nhuốn một màu máu tanh, cũng không hề đứng đắn, bên cạnh anh không hề thiếu bất kì loại phụ nữ nào. Từ khi em xuất hiện, em có còn thấy người nào là phụ nữ nữa không? Việc của em chỉ cần ở bên cạnh anh, còn những việc khác anh sẽ thay em suy nghĩ, em còn lo lắng gì.
- Anh không hiểu được em đâu, đến bản thân em cũng chẳng thể hiểu chính mình nữa, em luôn hi vọng anh chấp nhận ở bên em, nhưng hiện tại em lại thấy chúng ta ở bên nhau chỉ như thể tồn tại, không giống là yêu.
- Em hiểu cái gì là yêu sao? Bản thân em vẫn còn là một cô bé, đã hiểu cái gì là yêu sao?
- Vậy em không hiểu cái gì là yêu, nên ngộ nhận anh là bến đỗ cuộc đời, vậy giờ, em thấy em hiểu sai rồi, chúng ta dừng lại được không?
Lâm Dật thở dài nhìn cô, anh vốn dĩ không biết nên làm gì với cô nữa. Gần đây tâm trạng cô thất thường khiến anh không khỏi lo lắng, bởi anh lo sợ ngày này sảy ra. Anh háo hức muốn kết hôn, mong chờ ngày cho cô bất ngờ lớn nhất, nhưng chính cô lại muốn dừng lại. Anh nghi ngờ bản thân mình những ngày qua anh đã làm không tốt, không hiểu được tâm tư của cô, nhưng ánh mắt cô nhìn anh đã không còn như thế nữa.
Có lẽ tình yêu chưa trải qua thăng trầm không thể bền lâu nhưng đối với anh lần đó vẫn chưa đủ gọi là thăng trầm sao? Anh vì cô sợ đến chết đi sống lại, vì cô đến cả trái tim cũng ngừng đập luôn. Anh bản thân anh vốn nghĩ đó là điều mà ông trời mang đến để hai người nhận ra mình là tình yêu đích thực của nhau. Vậy sao cho đến hiện tại nó lại dường như là nút thắt trong lòng hai người vậy.
- Lâm Dật, em nghĩ, chúng ta đang sống vì những trách nhiệm chúng ta gây ra, chứ không phải là tình yêu. Anh biết không, em ở bên anh, giống như một công cụ, không phải vô tri vô giác mà lại là một công cụ được bao bọc nhưng lại giống như một loại búp bê trong lồng kính. Đến khi anh cần thì mang ra dùng giống như một loại hưởng thụ, sau đó..
- Dương Tử Nghi em đang nghĩ cái gì vậy, anh yêu thương em, bao bọc em, che chở, thậm chí lo lắng em sẽ sảy ra những chuyện như bốn năm trước, là anh thể hiện chưa rõ với em, hay là do em không cảm nhận được. Từng chút nâng niu của anh đối với em sao lại có thể khiến em suy nghĩ như vậy chứ?
- Vậy anh có từng nói yêu em sao?
Lúc này Lâm Dật vốn đang tức giận, nhưng cũng phải bật cười với câu hỏi của Dương Tử Nghi, hóa ra cô mong chờ câu anh yêu em của anh, bỗng nhiên anh cũng bật cười chính bản thân mình, đúng là anh già thật nên quên mất một điều, cô có như thế nào cũng vẫn là con gái, vẫn mong chờ anh nói lời ngon ngọt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.