Xin Lỗi, Là Tôi Không Phải Cô Ấy

Chương 2: Diễn một màn kịch




- Cái đó, Tuyết Tình, được hay không, cùng ăn cơm với tôi? Tôi có chuẩn bị rất nhiều...
Nguyên Anh ngượng ngùng nhìn Tuyết Tình, cả người vô hình phủ lên một tầng cô đơn không thành lời. Ánh mắt ái ngại không dám nhìn thẳng, hai tay cứ đan vào nhau, bối rối xoa qua xoa lại như thể làm thế mọi chuyện sẽ ổn cả. Cô lúc này nhìn thế nào cũng thấy rất tội nghiệp. Mà cũng phải thôi, Nguyên Anh hiện tại chính là đang nhắm đến cái tâm tính thiện lương, thích quản chuyện thiên hạ của Tuyết Tình mà hành sự.
Và quả nhiên không ngoài dự đoán, Tuyết Tình ngay lập tức đã mềm lòng. Chuyện Nguyên Anh dính scandal, bị chỉ trích, ghẻ lạnh, Tuyết Tình biết rõ. Mọi người ai cũng đối với cô ấy xa lánh, ghét bỏ. Tuyết Tình nhìn thấy Nguyên Anh cô đơn, lủi thủi một mình cũng thấy thương cảm. Nhưng mà Tước Phong đã dặn cô phải tránh xa cô gái này.
Trong đầu hỗn tạp các suy nghĩ mâu thuẫn nhau. Cuối cùng, Tuyết Tình chỉ thở dài, nói:
- Được thôi. Chúng ta cùng ăn.
Nguyên Anh chỉ nghe đến thế ánh mắt liền thay đổi. Đáy mắt lóe lên sự vui vẻ dễ thấy, lại pha tạp chút dè dặt, còn có chút long lanh như nước mắt.
- Thật sao? Sẽ không lừa tôi chứ?
Tuyết Tình nắm lấy tay Nguyên Anh, tươi cười đáng yêu nói:
- Đương nhiên. Chúng ta cùng ăn.
Hai người tiến đến một bàn trống. Nguyên Anh từ trong túi lấy ra một cái hộp lớn nhiều tầng lần lượt mở ra. Phải nói món ăn rất đa dạng, phong phú còn vô cùng đẹp mắt.
Nhưng rất nhanh, Tuyết Tình đã chú ý đến băng cá nhân trên tay Nguyên Anh. Cái này đương nhiên cũng là cô cố tình làm cho Tuyết Tình thấy. Đồ ăn đúng là tự làm, nhưng cô làm sao có thể ngốc nghếch đến mức làm có một hộp cơm trưa mà tay chân đều nát thành như vậy.
Tuyết Tình nhìn tay Nguyên Anh toàn băng cá nhân, trong lòng có chút thương cảm, quan tâm hỏi:
- Cô vì cái gì bị thương nhiều như vậy?
Nguyên Anh cũng chỉ chờ câu hỏi này, liền bày ra vẻ mặt khó xử lập tức đem tay giấu sau lưng, cúi đầu cười cười nói:
- Không có gì, không có gì. Chúng ta liền nhanh chóng ăn trưa.
Tuyết Tình nhìn đến bộ dạng này của Nguyên Anh liền nhíu mày. Tước Phong lúc nào cũng bảo cô cẩn thận những người lợi dụng bản thân. Bọn họ sẽ cố tình trưng ra vẻ đáng thương, khổ sở, sau đó kể lể những câu chuyện bi thương, tuyệt vọng chiếm lấy sự thương cảm, hy vọng cô thay bọn họ ra mặt. Điều này Tuyết Tình đương nhiên hiểu, còn hiểu rất rõ. Nhưng mà Nguyên Anh rõ ràng không giống như vậy. Cô ấy không cố tình kể lễ để chiếm tiện nghi của cô cả.
Nguyên Anh thấy Tuyết Tình ngẩn người, ngay lập tức tỏ vẻ bối rối, hạ thấp giọng, ngập ngừng nói:
- Tuyết Tình, ăn.
- À..
Tuyết Tình lúc này mới tỉnh lại, cầm lấy đũa tùy tiện gắp lấy một miếng tôm chiên bột bỏ vào miệng nhỏ. Sau đó, cô liền không kiềm chế được thốt lên:
- Ngon quá!
Nguyên Anh cười phá lệ xinh đẹp, vui vẻ nói:
- Thật tốt. Cô thích là tốt rồi.
Tuyết Tình nhìn Nguyên Anh cười, trong lòng đột nhiên cũng thấy vui vẻ theo. Cô rất thích làm cho người khác vui vẻ.
Tuyết Tình lại đưa tay gắp thêm đồ ăn, mỉm cười hỏi:
- Sao cô lại mời tôi ăn cơm vậy?
Nguyên Anh đưa tay ra sau xoa đầu, bối rối không dám nhìn thẳng. Ánh mắt u buồn, sâu thẳm, giọng nói trầm lặng mà u uất.
- Bởi tôi chỉ nghĩ nếu là Tuyết Tình có lẽ sẽ không nhìn tôi kì thị, ghét bỏ, có lẽ sẽ cùng tôi ăn.
Tuyết Tình có chút ngạc nhiên, tròng mắt mở to, hỏi:
- Tại sao phải như vậy?
Nguyên Anh bối rối kéo khóe môi cong lên. Con ngươi u tối, sâu thẳm. Ánh mắt có chút vô định, xa xăm.
- Bởi vì một mình cảm giác thật khó chịu. Con người đều không chịu được cô đơn tịch mịch. Mà tôi cũng chỉ là một người bằng xương bằng thịt.
Tuyết Tình nghe thế, không khỏi thốt lên:
- Nếu vậy tại sao cô khi đó...?
Không nói hết câu, Tuyết Tình liền dừng lại, đưa tay lên che miệng. Cô nhận ra bản thân mình nói quá rồi.
Nguyên Anh cười khổ, lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt Tuyết Tình. Từ trong mắt có lệ chảy ra, không nhiều không ít. Gương mặt chính là một cỗ bi thương cùng không cam lòng:
- Tôi nói không phải do tôi làm. Nhưng ai sẽ tin chứ? Một diễn viên quần chúng nhỏ bé, so với một cái diễn viên nổi tiếng. Người ta một ngón tay liền có thể đem tôi vĩnh viễn cút khỏi giới giải trí. Nhưng mà tôi yêu công việc này, tôi thích diễn xuất. Tôi không muốn từ bỏ. Lại nói hại cô tôi được gì chứ? Tôi cùng cô trước giờ không có cái gì liên hệ, cũng không có cái gì tranh chấp, thù oán. Tôi hại cô để làm gì chứ?
Việc này trong lòng Tuyết Tình tự minh bạch, Nguyên Anh quả thật không có cơ sở để hại cô. Mà ngược lại Khiết Tâm lại đối với cô có hiềm khích. Lại nói từ đầu Tuyết Tình cũng nghĩ không phải do Nguyên Anh. Nhưng cái này tội danh đẩy đến trên Nguyên Anh trên đầu là tốt nhất. Khiết Tâm là người của YM, cùng công ty với Tước Phong, hơn nữa còn là nữ diễn viên xuất sắc nhất của năm. Nếu nổi lên cái scandal gì, ảnh hưởng doanh thu cùng danh tiếng, công ty cũng sẽ hướng Tước Phong nói vài lời. Mà Nguyên Anh là một nhân vật nhỏ không có tên tuổi, không có người chống lưng... Nặng nhẹ không cần nghĩ cũng rõ.
- Tôi biết rồi. Để cô ủy khuất rồi. Sau này chúng ta liền là chị em tốt. Có tôi bảo hộ cô, không cần sợ. Ai đánh cô, tôi thay cô đánh lại.
Nguyên Anh lúc này mới bật cười, đùa nói:
- Đánh không lại thì sao? Lại nói cô so với tôi cũng không phải đặc biệt mạnh hơn nha.
- Không sao, đánh không lại liền chạy. Tôi kéo cô chạy.
Hai người nói chuyện cười vui vẻ. Tuyết Tình thật sự cảm thấy Nguyên Anh cùng cô rất hợp nhau. Cô ấy cũng rất đáng yêu, đơn giản, là một kiểu người đáng kết giao.
Mà bên này, trong đầu Nguyên Anh lại không ngừng thiết lập vô vàn hướng trả lời, phán đoán cảm xúc Tuyết Tình. Cái gì cũng đều không thật sự vui vẻ nhưng vẫn cố gắng bật cười sao cho thật tự nhiên. Quả thật không biết chân thật đến bao nhiêu.
- "Đã nói em đừng cùng mấy loại người như vậy tiếp xúc rồi mà".
Một giọng nam trầm mang theo cảm xúc không vui lại ôn nhu, cưng chiều vang lên. Theo sau đó, một người đàn ông xuất hiện sau lưng Tuyết Tình, cúi đầu dịu dàng nhìn xuống cô. Hắn mặc tây trang, đi giày da, cao trên 1m8. Gương mặt góc cạnh, tinh xảo như bức tranh được điêu khắc tỉ mỉ. Khí chất phi thường, ẩn giấu trong đôi mắt đen tuyền là một cỗ trầm ổn, lạnh lùng hiếm có.
- Tước Phong. - Tuyết Tình bất ngờ, một lời nói ra thân phận người đàn ông vừa xuất hiện.
Nguyên Anh dĩ nhiên cũng đoán trước được loại tình huống này. Cô vội vàng im lặng, cúi đầu, nhanh chóng thu dọn đồ trên bàn. Cả quá trình đều không dám nhìn lên, trong miệng không ngừng nói xin lỗi:
- "Xin lỗi, xin lỗi. Là tôi quá phận. Xin lỗi..."
Trong lúc dọn cô còn cố ý diễn một bộ dáng run rẩy, sợ hãi làm Tuyết Tình trong lòng như có gai đâm, không ngừng suy nghĩ Tước Phong đã đối với Nguyên Anh làm gì khiến cô ấy sợ hãi như vậy. Mà Tước Phong nhìn bộ dạng sợ hãi mất mật này của Nguyên Anh liền không hiểu cô gái này sợ cái gì. Hắn cái gì cũng chưa làm. Cùng lắm chỉ cảnh cáo lần đó, bảo Tuyết Tình tránh xa cô ta thôi. Làm gì đến mức sợ hắn như thấy quỷ thần vậy.
Mà Nguyên Anh lúc thu dọn đồ, đến cuối liền cố ý như vụng về làm rớt cái nắp đồ ăn. Sau đó, cả người liền không ngừng run rẩy, miệng không ngừng lặp lại lời xin lỗi. Tuyết Tình nhìn một màn này, quả thật chịu không nổi nữa. Cô đẩy Tước Phong ra, bắt lấy tay của Nguyên Anh.
- Không cần phải sợ như vậy. Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi bảo vệ cô, chúng ta chính là chị em tốt.
Nguyên Anh vẫn như cũ không dám ngẩng đầu, nhỏ giọng đáp:
- Cám ơn cô. Cô thật tốt. Nhưng mà tôi...
Chẳng để Nguyên Anh nói hết câu, Tuyết Tình đã lớn tiếng cắt lời:
- Cô cái gì cũng đừng nói nữa. Cô là chị em tốt của Tuyết Tình tôi, không có gì phải sợ, cũng không cần cả ngày cúi đầu.
Vừa nói Tuyết Tình vừa đưa tay nâng mặt Nguyên Anh ngẩng lên.
- Cô xem, gương mặt xinh đẹp thế này cả ngày cứ cúi xuống làm gì. Có nhan sắc thì có quyền kiêu ngạo. Người khác nói gì, dùng nhan sắc này đập vô mặt họ, dẫm chết họ cho tôi a.
Nguyên Anh cười. Một bộ dáng khuynh quốc khuynh thành. Chung quy cô bước vào được giới giải trí hiện tại hoàn toàn là nhờ giá trị nhan sắc.
Nguyên Anh với Tuyết Tình, gương mặt lẫn khí chất hoàn toàn đối nghịch nhau. Nếu Tuyết Tình là nhu thuận, hài hòa như hoa sen trắng thì Nguyên Anh chính là hoa hồng đỏ. Kiều diễm, mỹ lệ, sắc xảo lại gai góc khó chịu. Cái gì quá diễm lệ sẽ không khỏi khiến người khác cảm thấy chói mắt, khó tiếp nhận. Giống như mọi người thường thích nhìn màu trắng, xanh da trời hơn màu đỏ, màu vàng vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.