Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 120: Xử lý đại minh tinh (18)




Đương nhiên là Quý Hào biết Thân Giác dở trò làm bậy, vẻ mặt y âm trầm đến đáng sợ. Y vừa cố gỡ tóc ra, vừa gằn giọng quát Thân Giác: "Cậu còn dám kéo nữa, cậu dám kéo tóc tôi tôi dám đè bụng cậu."
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa đã nhiều thêm một người.
Là Thiệu Qua.
Thiệu Qua tay cầm hòm thuốc, vừa khéo nghe thấy nửa câu sau của Quý Hào, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Phản ứng đầu tiên của Quý Hào sau khi nhìn thấy Thiệu Qua chính là quay đầu lại nhìn Thân Giác, phát hiện người bên cạnh quả nhiên lại đang tỏ vẻ đáng thương, đôi mi khẽ nhíu làm như uất ức lắm.1
Y quả thật là bị tức tới mức bật cười, y không ngờ tiểu tử Thân Giác này lại hai mặt đến vậy, không, là ba mới đúng. Lúc vừa mới quen thì giả vờ ra vẻ thanh cao lạnh nhạt, sau này khi ở trước mặt y thì không ngừng phô trương, chèn ép y, còn vô cùng độc mồm độc miệng. Ấy vậy mà một khi ở trước mặt Thiệu Qua lại làm như nhu nhược yếu đuối lắm, muốn xảo trá bao nhiêu có xảo trá bấy nhiêu.
Đây rõ ràng là một đóa hắc liên hoa không hơn không kém.
Quý Hào vuốt mái tóc dài của mình, xoay người đứng lên, đi xuống giường. Lúc đi ngang qua Thiệu Qua, bước chân y hơi dừng lại, "Lát nữa tới phòng của tôi."
Thiệu Qua không nói gì, Quý Hào thấy thế chỉ khẽ hừ một tiếng, ngạo mạn rời đi.
Chờ Quý Hào rời khỏi phòng, Thiệu Qua mới chậm rãi bước vào.
Hắn trở tay đóng cửa lại, đi đến mép giường, đặt hòm thuốc lên trên tủ đầu giường rồi nói với Thân Giác: " Đưa tay đây."
Thân Giác không nhúc nhích, chỉ nhìn thẳng vào Thiệu Qua.
Thiệu Qua đợi một hồi lâu, hơi hơi nhíu mày, cặp mắt màu nâu cọ tuyệt đẹp kia nhiễm một tia không vui.
"Đưa tay ra đây." Hắn lại lặp lại một lần nữa.
Lần này Thân Giác mới ngoan ngoãn đưa tay ra, nhưng cũng nhanh miệng hỏi dò, "Vì sao anh lại đánh cược với Quý Hào vậy?". Bạn đang đọc tr𝓊yện tại ﹢ 𝖳 𝚁𝓊𝑀𝖳𝚁𝑈𝙔EN.vn ﹢
Thiệu Qua lấy tăm bông thấm ít thuốc, nhẹ nhàng cẩn thận chấm lên chỗ da bị trầy ở khuỷu tay Thân Giác. Ðối với câu hỏi này, hắn cũng không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt nói: "Vậy còn em, tại sao em lại tới tìm hắn?"
"Bởi vì hắn lấy anh ra để uy hiếp tôi." Thân Giác đáp rất nhanh, "Hắn có dị năng hoặc tâm, có thể thao túng nhân tâm, nhưng hình như không có tác dụng với tôi thì phải, cho nên hắn lấy anh ra để uy hiếp tôi, ngay cả bây giờ tôi cũng không biết anh có bị khống chế hay không."
Động tác thoa thuốc của Thiệu Qua hơi khựng lại một chút, nửa ngày, hắn mới tiếp tục, "Em cảm thấy sao?"
Thân Giác nói: "Tôi không biết, nếu nói anh không bị khống chế, thì anh không nên tới nơi này mới phải. Nhưng nếu nói anh đã bị khống chế, vậy thì cũng sẽ không quan tâm tôi."
Thiệu Qua xử lý xong vết thương trên khủy tay Thân Giác, thuận tay vứt tăm bông đi. Hắn đi đến bên cạnh Thân Giác, "Trên người em còn có chỗ nào bị thương nữa không? Cởi quần ra cho tôi xem thử."
Thân Giác nghe vậy, đồng tử hơi giãn ra, vô thức lùi về phía sau, "Mông tôi chẳng sao cả, không cần xem đâu."
Thiệu Qua bình tĩnh nhìn cậu một lát, bắt đầu thu dọn hòm thuốc. Thân Giác thấy thế, khẽ cắn môi dưới, chỉ có thể tiến lên túm lấy tay Thiệu Qua, "Tôi...... Tôi cho anh xem, nhưng đêm nay anh có thể đừng đến phòng của Quý Hào ngủ được không?"
Thiệu Qua không nói gì, chỉ là dừng động tác dọn dẹp lại. Thân Giác đã hiểu ý hắn, cậu chỉ có thể rút tay về, xấu hổ để cho đối phương kiểm tra xem nơi nào đó có bị thương hay không.



Tình yêu là một tuyệt tác của thượng đế, lừa tình là một công trình vĩ đại của loài người


Nổi máu anh hùng cứu cô một lần, 3 năm sau, tình cờ gặp lại, hai từ duyên phận dường như trở nên càng trớ trêu


Gái nhà lành sau một đêm say, lỡ dây dưa với một kẻ mặt dày vô sỉ như anh: Định mệnh không thể trốn thoát


Mang thai nhưng chỉ đổi lấy một ánh mắt lạnh lùng, rốt cuộc, cô có vị trí gì trong lòng anh?
"Bị bầm một chút." Giọng nói của Thiệu Qua vẫn luôn rất lạnh nhạt, "Có muốn xoa thuốc hay không?"
Thân Giác sửng sốt mất một lúc, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu.
Lòng bàn tay bôi rượu thuốc nhẹ nhàng xoa lên.
Lúc bôi thuốc ở khuỷu tay Thân Giác chẳng cảm thấy hề hấn gì cả. Vậy mà khi xoa thuốc ở chỗ này cậu lại không nhịn được hít vào một hơi. Ðộng tác của Thiệu Qua cũng không vì thế mà dừng lại, thậm chí còn càng mạnh tay hơn, khiến ngay cả Thân Giác cũng không nhịn nổi nữa, chỉ có thể quay đầu lại, hạ thấp giọng mang ý cầu xin, "Thiệu Qua, anh nhẹ một chút được không?"
"Đau không?" Bây giờ Thiệu Qua mới chân chính lộ ra tâm tình không vui của mình, "Tôi còn tưởng em sống ở đây rất vui vẻ chứ, cũng không đau."
Quả nhiên vẫn còn tức giận.
Nhưng sự tức giận này phải chăng cũng chứng tỏ là Thiệu Qua vẫn chưa bị khống chế hay không?
Thân Giác suy nghĩ một chút, cố sức ngồi dậy, vừa nhổm dậy vừa kéo quần lên. Chẳng qua chỉ mới kéo được một nửa thì mông lại bị đánh một cái. Cậu bị đánh đến nằm xuống, quần vẫn còn lửng lơ vắt ngang đùi, nơi xoa thuốc bây giờ ngoại trừ chỗ bị bầm màu xanh lá ra còn có một mảng lớn đỏ bừng.
"Động cái gì? Còn chưa xoa thuốc xong." Thiệu Qua lạnh nhạt nói, "Nếu em không muốn xoa thuốc nữa thì tôi về phòng đây."
Thân Giác nhắm mắt, cuối cùng chỉ có thể vùi mặt vào gối đầu, cũng may là sau đó Thiệu Qua chịu nhẹ tay lại. Chẳng qua là mất đi đau đớn, bầu không khí tức khắc trở nên mờ ám.
Cậu vẫn luôn nhắm chặt hai mắt lại, cũng không biết phải xoa thuốc đến bao lâu. Ðến tận khi cậu cảm thấy trọng lượng bên mép giường biến mất, mới trầm mặc kéo quần lên.
Thiệu Qua đi ra ngoài rửa tay, một lát sau mới trở về. Hắn dọn dẹp hòm thuốc xong, mới nhìn về phía Thân Giác.
Thân Giác ngồi ở trên giường, thoạt nhìn qua ánh mắt vừa đáng thương lại vừa vô tội. Ðã lâu rồi cậu không cắt tóc, tóc mái đã dài phủ xuống lông mày, khuôn mặt cậu vốn dĩ đã nhỏ, giờ thoạt nhìn lại càng nhỏ nhắn hơn.
Nếu không phải Thiệu Qua cùng nhóm với cậu đã được tám năm thì nhất định sẽ cho rằng cái người trước mặt đây cùng lắm cũng chỉ mới 18 tuổi mà thôi. Có một chuyện Quý Hào nói cũng không sai, Thân Giác đích xác là béo lên một chút, gương mặt nhiều thịt hơn so với trước kia, trắng nõn non mềm.
Thiệu Qua nhìn một hồi, không nhịn được mà duỗi tay nhéo má Thân Giác mấy cái. Xúc cảm cực tốt, non mềm y như làn da ở nơi nào đó.
"Em đúng thật là mập lên."
Thân Giác xấu hổ cắn môi, "Bây giờ tôi đang có thai, khó tránh khỏi phải ăn nhiều một chút." Cậu nói xong, thấy Thiệu Qua không nói gì, suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng tiến lên ôm lấy eo Thiệu Qua. Chỉ mới vừa vòng tay qua đã có thể ẩn ẩn cảm nhận được sức mạnh của cơ bắp dưới lớp quần áo, "Thiệu Qua, tôi với hắn chẳng có gì hết, anh tin tôi đi."
Thiệu Qua rũ mắt nhìn đỉnh đầu Thân Giác, trong mắt là cảm xúc phức tạp đan xen, "Nhưng em suýt chút nữa đã ngủ với hắn, hắn đã nói chuyện này với tôi rồi. Em còn bỏ hai phiếu cơm và hai khối tinh hạch ra mua hắn nữa."
"Không phải anh cũng nói là suýt chút nữa sao? Hơn nữa khi đó hai chúng ta còn chưa ở bên nhau, không thể tính là tôi ngoại tình được. Nếu anh muốn truy cứu, được thôi, vậy có phải tôi cũng nên tính toán lại số bạn gái trước đây anh quen trong giới giải trí không?"
Thiệu Qua nhíu mi, "Đang êm đẹp em nhắc tới mấy người đó làm cái gì, tôi và những người đó đều là do công ty sao tác thôi, khi đó tôi bận bịu như vậy, làm gì có thời gian yêu đương."
"Nhưng lúc trước không phải vì bị anh cự tuyệt, tôi mới phải đi tìm người khác sao? Huống hồ tôi cũng đâu có thật sự tìm, cho nên không thể tính là tôi sai được, nếu sai phải là anh sai, nếu anh không cự tuyệt tôi, tôi cần gì phải đi tìm thiếu gia chứ?" Thân Giác bày ra bộ dáng vô cớ gây rối, thậm chí còn buông tay ra luôn, ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Thiệu Qua, "Anh còn không thèm nói cho tôi biết vì sao anh lại cá cược với anh ta. Tôi đã nói cho anh biết lý do tôi đồng ý đến nơi này của anh ta rồi, anh cũng phải công bằng một chút chứ."
Hai mày Thiệu Qua nhíu càng sâu, một hồi lâu mới nói: "Là hắn ta tìm tới tôi, nói chuyện trước đây của em với hắn, tôi không để ý đến hắn, nhưng hắn lại nhất quyết muốn cá cược với tôi. Tôi đã cự tuyệt rồi, nhưng chẳng hiểu sao sau đó lại mơ màng thế nào mà hồ đồ cá cược với hắn. Rõ ràng tôi nhớ là bản thân chẳng ham cá cược gì."
Thì ra là như vậy, cái tên Quý Hào kia vẫn là dùng dị năng với Thiệu Qua, nhưng hình như chỉ duy trì được 1 khoảng thời gian ngắn ngủi thì phải, ít nhất bây giờ Thiệu Qua không bị khống chế.
Trước đây cậu đoán Thiệu Qua mấy đời trước nhất kiến chung tình với Quý Hào tất cả đều là do bị hoặc tâm, nhưng bây giờ ngẫm lại mới thấy dị năng này khéo khi cũng chả được chính chủ mấy khi sử dụng, hoặc là có sử dụng thì tác dụng cũng chẳng kéo dài được bao lâu.
Có lẽ Quý Hào phải canh thời khắc thật chuẩn mới sử dụng dị năng, khiến Thiệu Qua yêu y say đắm. Hoặc là nói, ngay từ đầu đúng là Quý Hào có sử dụng hoặc tâm, nhưng về sau, Thiệu Qua cũng đã thật sự yêu y, y cũng không cần sử dụng hoặc tâm làm cái gì nữa.
Đương nhiên vẫn còn một khả năng khác, đó chính là Quý Hào có thể tùy tâm sở dục khống chế dị năng, thích kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu. Nhưng cái khả năng này nếu là thật thì vô cùng đáng sợ.
Vừa nãy lúc Quý Hào đi ra ngoài có nói với Thiệu Qua lát nữa phải đi tới phòng của y, những lời này có dùng dị năng sao?
"Em vừa mới nói Quý Hào có dị năng hoặc tâm? Đó là cái gì vậy?" Lúc Thân Giác đang thầm suy tính, Thiệu Qua đột nhiên hỏi.
Thân Giác lấy lại tinh thần, mới nói: "Đó là dị năng có thể khống chế nhân tâm, anh đánh cược với hắn có lẽ cũng là do bị cái này khống chế, mà hắn lấy anh ra uy hiếp tôi cũng là bởi vì cái này. Hắn nói với tôi rằng nếu tôi không chịu tới phòng của hắn, hắn sẽ ngay lập tức cướp anh đi, cho nên tôi mới đến đây. Ngày hôm ấy vốn dĩ tôi đã chuẩn bị giết hắn rồi, nhưng chỉ vừa mới động thủ, anh đã đẩy cửa bước vào."
Thiệu Qua nghe vậy, vẻ mặt có chút mơ hồ, một lúc lâu sau mới nói: "Có dị năng khủng bố như vậy sao?"
"Phải, cho nên Quý Hào mới có thể lên làm lão đại căn cứ này. Có ngày nào mà hắn làm chuyện chính sự gì đâu, nhưng thuộc hạ ai cũng đều ngay ngắn trật tự, thậm chí còn chẳng hề có ai muốn tạo phản, muốn đạp hắn xuống cả. Điểm này rất kỳ quái, không phải sao?" Thân Giác nói.
Lần này Thiệu Qua trầm mặc càng lâu hơn, "Thế có cách nào phá giải được di năng đó không?"
"Có, giết hắn, hoặc là không nghe lời hắn nói."
Nhưng Thiệu Qua lại đưa ra một cách khác khiến Thân Giác càng kinh ngạc hơn, "Biến hắn thành người câm chắc cũng được đi."
Thân Giác suy nghĩ một hồi, mới do dự gật đầu, "Nếu dị năng của hắn dựa vào miệng lưỡi, hẳn là có thể."
Bọn họ lại hàn huyên vài câu, Thiệu Qua cũng phải về phòng. Trước khi hắn đi ra ngoài, Thân Giác cố ý hỏi một câu, "Lát nữa anh về phòng mình hay là sang phòng Quý Hào vậy."
Vẻ mặt Thiệu Qua dường như có hơi hoảng hốt một chút, sau đó đột nhiên  quả quyết trả lời: "Phòng Quý Hào."
Quả nhiên một câu kia có sử dụng dị năng.
Sau khi Thiệu Qua rời đi, Thân Giác nằm trên giường một hồi, cuối cùng vẫn là đứng dậy rời khỏi phòng. Cậu đi đến cửa phòng Quý Hào, giơ tay khẽ gõ cửa.
Một lát sau, cậu mới nghe thấy giọng Quý Hào vọng ra, "Có chuyện gì?"
Thân Giác hơi lớn giọng, "Tôi thấy hơi đói bụng, định làm mì trộn ăn, anh có muốn ăn không?"
Chưa đến 30 giây, cửa đã bật mở ra.
Quý Hào đã thay một bộ áo ngủ, nhưng quần áo và tóc vẫn rất sạch sẽ, "Tôi ăn." Y nhanh chóng trả lời.
Thân Giác lướt qua hắn, nhìn vào bên trong phòng một cái, ngay lập tức thấy được Thiệu Qua. Thiệu Qua ngồi ở trên sô pha trong phòng Quý Hào, ánh mắt hắn cũng đồng thời nhìn qua bên này.
Quần áo Thiệu Qua cũng rất chỉnh tề.
"Anh có ăn không? Thiệu Qua." Thân Giác hỏi.
Thiệu Qua nghe vậy thì đứng lên, "Để tôi làm cho, hai người qua phòng khách ngồi đi, khi nào làm xong tôi gọi."
Quý Hào nghe vậy, quay đầu nhìn Thiệu Qua, "Cậu cũng biết nấu cơm?"
"Biết." Thiệu Qua đi ra ngoài.
Quý Hào nhíu mi, trong mắt là nghi hoặc nhàn nhạt, còn nhỏ giọng lẩm bẩm, "Đầu năm nay mọi người đều biết nấu cơm sao?"1
Thân Giác nghe thấy, nhưng cậu không để ý Quý Hào, chỉ quay người đi theo Thiệu Qua. Sau khi Quý Hào phát hiện, chỉ hừ một tiếng rồi cũng chậm rì rì đi theo sau.
Thiệu Qua không có thói quen ăn bữa khuya lúc nửa đêm, cho nên hắn chỉ làm phần cho hai người ăn. Hai phần cũng tách ra làm riêng, phần của Thân Giác thanh đạm hơn nhiều, Thiệu Qua còn pha cho Thân Giác một ly sữa bò.
Quý Hào nhìn phần mì trộn đỏ hồng của mình, lại nhìn ly sữa bò trước mặt Thân Giác, "Sao tôi không có sữa bò?"
"Anh muốn uống sao?" Thiệu Qua hỏi, "Để tôi pha một ly khác."
Quý Hào suy nghĩ một chút, nói: "Thôi bỏ đi, tôi không uống sữa bò, cậu pha cho tôi một ly nước cam, tôi muốn uống nước ép."
Thiệu Qua xoay người đi về phòng bếp, còn Thân Giác lại quay đầu nhìn Quý Hào, "Bộ anh không có tay sao?"
Quý Hào cong môi cười cười, trong mắt là ý khiêu khích thiếu đánh, "Hắn nguyện ý làm giúp tôi, không được sao? Nếu cậu cũng muốn uống nước cam thì cứ việc nói với hắn ấy."
Thân Giác quay mặt đi, lạnh giọng nói: "Chuyện gì anh cũng đều phiền người khác làm cho, khó trách lớn lên chẳng cao được."
Cậu vẫn luôn độc mồm độc miệng với  Quý Hào như vậy, nên lúc này cũng quen thói nói lẫy mấy câu, ai ngờ lần này Quý Hào trầm mặc một hồi, sau đó lại vươn tay thẳng thừng hất đổ cái bàn ăn trước mặt.
Cái bàn đổ rầm xuống mặt đất, đồ đạc chén dĩa trên bàn toàn bộ vỡ nát, phát ra tiếng động thật lớn.
Thiệu Qua bị kinh động, rất nhanh đã chạy từ phòng bếp ra, nhìn thấy phòng khách một mảnh hỗn độn, mày trực tiếp nhíu lại, "Hai người lại làm sao nữa?"
Vẻ mặt Quý Hào vô cùng bình thường, cứ như người lúc nãy vừa mới hất đổ cái bàn đi không phải là y vậy. Y đứng lên, cười liếc Thân Giác một cái, "Cậu nói không sai, tôi lớn lên không được cao đấy, thì sao nào? Tôi vẫn có rất nhiều cách khiến cậu thống khổ, Thiệu Qua mới pha giúp tôi một ly nước cam, cậu đã chịu không nổi, thế thì về sau hắn dứt khoát đừng có dùng tay nữa."
Y nói tới đây, chuyển mắt nhìn về phía Thiệu Qua, thanh âm lạnh xuống ba phần, "Thiệu Qua, cầm dao trong phòng bếp ra đây......"
Y nói còn chưa dứt lời, môi đã bị bịt kín.
Biểu tình Thân Giác chưa bao giờ hoảng loạn như vậy, gắt gao che lại khẩu hình Quý Hào, "Quý Hào, tôi sai rồi, tôi xin thu lại những lời vừa mới nói, anh đừng bảo hắn cầm dao."
Từ trước đến nay trong đáy mắt Quý Hào luôn tràn ngập tươi cười ác ý, đây là lần đầu tiên Thân Giác nhìn thấy trong mắt đối phương hoàn toàn không có ý cười nào. Con ngươi y đen như mực đồng tử, giống như không có bất cứ thứ gì tồn tại trên đời này.
Y kéo tay Thân Giác xuống, "Bây giờ cậu hối hận ư, trễ rồi. Tôi nói, tôi nhất định sẽ khiến cậu cảm thấy thống khổ."
"Vậy anh chặt tay của tôi đi." Thân Giác trực tiếp đáp, "Chém phăng  tay của tôi đi, sẽ khiến tôi thống khổ."
"Không, tôi cứ thích chặt tay người mà cậu để ý đấy." Quý Hào lại một lần nhìn về phía Thiệu Qua, trước khi Thân Giác kịp che lại miệng mình một lần nữa, y đã trước một bước túm chặt lấy tay Thân Giác, sau đó nói với Thiệu Qua, "Thiệu Qua, cầm dao lại đây."
Thiệu Qua làm theo, rất nhanh đã cầm dao đi ra.
Hắn lấy dao gọt hoa quả trong phòng bếp ra, mới vừa rồi hắn còn dùng con dao này cắt vỏ cam làm nước ép.
Quý Hào nhìn thoáng qua con dao trong tay Thiệu Qua, lại nhìn về phía Thân Giác, trong mắt lại một lần nữa có ý cười, "Kỳ thật tôi cũng luyến tiếc chém đứt tay Thiệu Qua lắm. Dù sao cũng là người xinh đẹp như vậy, thân thể có tàn khuyết thì làm sao xinh đẹp được nữa. Cho nên, tôi lại cho cậu một cơ hội cuối cùng, được không?"
Thân Giác gần như không hề do dự, "Anh nói đi."
"Đứa con trong bụng cậu và tay của Thiệu Qua, cậu chọn một cái đi." Quý Hào lại một lần nữa bức Thân Giác phải lựa chọn.
Lúc này đây, Thân Giác gần như bị ép vào đường cùng, không có lựa chọn nào là đường sống cả.
Thiệu Qua vẫn còn nắm dao trong tay.
Đối với Thân Giác mà nói, đứa con trong bụng có thể giúp cậu tạm thời an toàn ở mạt thế, ít nhất cậu không cần phải sợ hãi tang thi, cũng chẳng cần phải tìm đàn ông đến chạm vào mình, làm cái chuyện đầy ghê tởm kia.
Nhưng Thiệu Qua là Kiếp chủ, sở dĩ cậu làm tất thảy những điều này đều là để khiến Thiệu Qua yêu cậu. Nếu bây giờ cậu lựa chọn đứa nhỏ, tương đương với chuyện từ bỏ Thiệu Qua.
Kỳ thật lần đánh cược này cậu không cần phải chọn, ở trong cảnh, Thân Giác chỉ có thể đặt Kiếp chủ lên trên hết thảy mọi chuyện.
"Tôi chọn tay Thiệu Qua." Thân Giác nói.
Quý Hào nghe vậy, ánh mắt khẽ biến, "Cậu chắc chứ?"
"Tôi chắc chắn." Thân Giác nói, "Anh bảo hắn bỏ dao xuống trước đi, anh muốn khi nào phá bỏ đứa nhỏ, tôi đều nghe anh."
Quý Hào trầm mặc một hồi, trực tiếp buông tay Thân Giác ra, cười lạnh một tiếng, "Được thôi, ngày mai tôi lập tức dẫn cậu đi phá đứa nhỏ này."
Y nói xong thì xoay người bỏ đi, lúc về phòng còn đóng cửa thật mạnh, giống như quyết định mới vừa rồi của Thân Giác càng thêm chọc giận đến y.
Thân Giác không hơi đâu để ý tới cái tên tâm thần Quý Hào. Trước tiên cậu đoạt dao trong tay Thiệu Qua đi, một lần nữa trả lại phòng bếp.
Dường như lúc Thiệu Qua bị khống chế vẫn có thể nghe thấy Thân Giác và Quý Hào nói chuyện. Hắn đi theo Thân Giác vào phòng bếp, thanh âm có chút không vui đan xen lẫn khó hiểu, "Em điên rồi sao? Thân Giác."
Thân Giác đưa lưng về phía Thiệu Qua, thanh âm rất thấp, "Tôi không điên, không có đứa nhỏ cũng không sao, tôi không thể trơ mắt nhìn tay anh bị chém đứt được. Tôi vẫn còn nhớ rõ fans của anh nói tay anh chính là bộ phận đẹp thứ hai trên người anh đó."
Phía sau vô cùng trầm mặc, không biết qua bao lâu, Thân Giác mới cảm thấy có người từ phía sau ôm chặt lấy bờ vai của cậu, "Hắn sẽ không chém tay của tôi, em có còn đói không?"
"Không đói." Thân Giác vốn dĩ cũng không đói bụng, chỉ là vì cậu muốn tách Thiệu Qua và Quý Hào ra, mới đi qua gõ cửa phòng Quý Hào.
"Vậy em về phòng ngủ trước đi, đừng lo lắng." Thiệu Qua dừng một chút, "Tôi nhất định sẽ giữ được con của chúng ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.