Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 56: Xử Lý Quân Tử (19)




Lúc này phòng trong đang giương cung bạt kiếm.
Tang Tinh Hà trầm mặc, cùng Ngộ Từ giằng co.
Hạ Tước Anh nhìn Tang Tinh Hà, lại nhìn về phía Ngộ Từ, thấp giọng khuyên nhủ: “Đảo chủ, sắc trời tối nay đã không còn sớm, có chuyện gì thì ngày mai rồi nói sau."
Ngộ Từ lạnh buốt mà liếc mắt nhìn hắn, “Như thế nào? Ngươi đau lòng cái đồ đê tiện kia? Hắn cũng chưa nói là muốn đi theo ngươi mà, người ta tâm tâm niệm niệm chính là Tang Tinh Hà Tang đại hiệp kia.”
Hạ Tước Anh nhíu mày, nghe vậy thì không lên tiếng nữa.
Ngộ Từ lại nhìn về phía Tang Tinh Hà, “Ngươi còn không động thủ, ta coi như ngươi tự động lựa chọn vế trước. Hạ Tước Anh, đi lấy loại xuân dược mạnh nhất về đây cho ta, ta còn chưa có hưởng qua tư vị của Tang đại hiệp đâu, hôm nay ngược lại có thể thử một lần.”
Y nói ác liệt đến như vậy, Hạ Tước Anh nghe xong còn liên tục nhíu mày, càng miễn bàn tới đương sự Tang Tinh Hà.
Bàn tay dưới tay áo của Tang Tinh Hà nắm lại thành quyền, đáy mắt nồng đậm lửa giận. Nhưng hắn còn chưa làm ra động tác gì tiếp theo thì đã nhìn thấy sắc mặt của Ngộ Từ đại biến trước.
Tang Tinh Hà sửng sốt một chút, trong lúc hắn bị người đẩy ra, mới có chút phản ứng kịp mà quay người nhìn về phía sau.
Ngộ Từ ôm lấy Thân Giác đang ngã xuống, bàn tay bịt kín chỗ tiểu đao đâm vào. Tuy bàn tay y đã ấn lại vết thương, nhưng máu tươi vẫn chảy ào ạt ra từ khe hở ngón tay. Y tức giận kêu to, “Hạ Tước Anh, gọi người! Trên đảo này ai có thể xem bệnh, toàn bộ kêu tới hết cho ta.”
Ánh mắt Tang Tinh Hà dừng ở bụng Thân Giác, nơi đó đang cắm một tiểu đao. Tiểu đao kia gần như là hoàn toàn cắm hết vào da thịt, từ đó có thể thấy được Thân Giác dùng sức lực lớn cỡ nào, có bao nhiêu ý muốn đi tìm chết. Hàng mi dài của hắn khẽ run, hầu kết liên tục trượt lên trượt xuống, mới đi đến bên cạnh Thân Giác. Chính là không đợi hắn ngồi xổm xuống, Ngộ Từ đã ôm người đứng lên.
Ngộ Từ chờ không kịp, y ôm người vội vã phóng ra bên ngoài. Chỉ còn Tang Tinh Hà lưu lại phòng trong ngẩn người nhìn vũng máu dần loang ra trên mặt đất, thần sắc dần dần thay đổi.
……
Bây giờ Ngộ Từ đang vô cùng hận chính mình vì sao lại nói ra lời tàn nhẫn như vậy. Chẳng qua là y chỉ muốn dọa tiểu quỷ lùn một chút mà thôi, để tiểu quỷ lùn biết sai rồi, thuận tiện còn có thể khiến cho tiểu quỷ lùn ấy thấy rõ bộ mặt vô tình của Tang Tinh Hà. Chỉ là y không nghĩ tới Thân Giác thế nhưng lại có thể vì Tang Tinh Hà mà làm được đến mức này, dù có chết cũng muốn bảo vệ Tang Tinh Hà.
Tang Tinh Hà dựa vào cái gì có thể khiến cho cậu hy si cả tánh mạng để bảo vệ như thế?
“Thân Giác, ngươi không được chết, ngươi có nghe thấy không?” Ngộ Từ hô to, hốc mắt y ẩn ẩn nóng lên, y hận chính mình, lại hận Tang Tinh Hà, nhưng hận nhất vẫn là Thân Giác. Y hận Thân Giác không biết yêu quý mạng sống của chính mình. Y thậm chí còn hận luôn cả Hạ Tước Anh, tiểu đao này là do Hạ Tước Anh đưa, vì sao Hạ Tước Anh phải đưa đồ vật nguy hiểm như vậy cho Thân Giác?
Ngộ Từ từ khi tập võ tới nay, chưa bao giờ khiêu chiến cực hạn khinh công của mình như vậy. Nhánh cây quẹt qua mặt y, y cũng không bận tâm. Y chỉ muốn nhanh lên, nhanh hơn nữa, lập tức đến chỗ của y sư.
Ngộ Từ ôm một người nhưng còn đến chỗ của y sư sớm hơn cả Hạ Tước Anh. Y một chân đá văng cửa phòng của y sư, trực tiếp ôm người phóng vào, cũng mặc kệ y sư có phải bị mình đánh thức hay không, y trực tiếp đặt người lên trên giường, sau đó kéo y sư từ trên giường xuống dưới, “Ngươi lại đây, chữa cho hắn.”
Y sư bị Ngộ Từ kéo đến nghiêng ngả lảo đảo, thật vất vả mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng người lại. Ông nhìn xuống người đang nằm trên giường, nhẹ nhàng hít một hơi. Ông lập tức đi lấy rương thuốc, còn nói với Ngộ Từ: “Đảo chủ, thắp đèn giúp ta.”
Ngộ Từ đột nhiên gật gật đầu, vội vàng làm theo.
Vốn dĩ y sẽ không làm loại chuyện này, ai có thể sai sử y làm việc được.
Y sư để hòm thuốc trên mặt đất, trước tiên là dùng kéo cắt quần áo xung quanh miệng vết thương ra. Khi nhìn thấy tiểu đao gần như là hoàn toàn đâm vào trong bụng, không khỏi lắc đầu. Ngộ Từ nhìn chằm chằm vào y sư, thấy ông lắc đầu, sắc mặt đại biến, “Ngươi lắc đầu là có ý tứ gì?”
Y sư lấy băng gạc đặt ở bên cạnh miệng vết thương, duỗi tay cầm lấy chuôi của tiểu đao, " Đâm quá sâu, chiều sâu này sợ là sẽ tổn thương đến nội tạng. Nếu chỉ là xuất huyết thì còn đỡ, còn nếu nội tạng bên trong mà bị đâm thủng, sợ là……” Ônh không nói hết câu, nhưng chỉ cần là người thì đều có thể nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của ông.
“Không được, hắn không thể chết được, ngươi nhất định phải chữa khỏi hắn, ngươi muốn dược liệu gì? Dược liệu gì cũng được!” Ngộ Từ cắn răng nói, “Ta còn chưa trừng phạt hắn, làm sao có hắn thể đi tìm chết dễ như trở bàn tay như vậy được?”
Mà lúc này, Hạ Tước Anh cũng đã đuổi tới, hắn dẫn dược đồng của y sư tới đây.
Y sư nhìn thấy Hạ Tước Anh thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Tả hộ pháp, ngài nhanh dẫn đảo chủ đi ra ngoài đi. Hắn ở chỗ này, ta căn bản là không có cách nào chuyên tâm chữa bệnh. Hai lỗ tai này sợ là đều phải điếc.”
Hạ Tước Anh nghe vậy, lập tức kéo Ngộ Từ đi, “Đảo chủ, chúng ta đi ra ngoài trước đã. Chúng ta không hiểu y thuật, ở chỗ này cũng chỉ thêm phiền, nơi này vẫn là để y sư tới xử lý đi.”
Ngộ Từ không chịu đi, gắt gao đứng nguyên một chỗ, “Ta muốn ở chỗ này nhìn xem.”
Lúc này Hạ Tước Anh cũng có chút nổi giận, “Đảo chủ, Thân Giác là bởi vì ai mới biến thành như vậy, ngài không biết sao? Ngài ngây người tại chỗ này thì có ích lợi gì? Ngài cảm thấy lúc hắn tỉnh lại nhìn thấy ngài sẽ không cảm thấy sợ hãi sao?”
Ánh mắt Ngộ Từ run lên, đôi mắt hoàn toàn biến thành đỏ đậm, y mím môi không hé răng.
Hạ Tước Anh thấy thế, tiếp tục nói: “Đảo chủ, ngài có thể thích người khác giống như một người bình thường được hay không?”
Ngộ Từ cắn răng, miễn cưỡng nói: “Ta thích người như thế nào, không cần ngươi phải dạy ta. Hạ Tước Anh, ngươi cút đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Hạ Tước Anh trầm mặc một lát, xoay người trực tiếp rời đi. Trước khi đi, hắn còn nặng nề đóng sầm cửa lại.
Ngộ Từ rất ít khi nhìn thấy bộ dáng tức giận của Hạ Tước Anh, càng miễn bàn đến Hạ Tước Anh tức giận với y. Hạ Tước Anh và Nguyên Hạo, còn có y, ba người lớn lên cùng nhau. Nguyên Hạo và y đều là người thẳng tính, khi còn nhỏ thường xuyên đánh nhau, mỗi lần đánh nhau đều là Hạ Tước Anh ở bên trong ngấm ngầm khuyên giải, cuối cùng biến thành Hạ Tước Anh bị thương nặng nhất.
Bên ngoài, Hạ Tước Anh và Nguyên Hạo là tả hữu hộ pháp của y, kỳ thật y đã sớm coi hai người họ là huynh đệ.
Nhưng bây giờ ngay cả Hạ Tước Anh cũng mắng y như thế, là do y đã quá sai rồi hay sao?
Thích một người thì có gì là sai?
Ngộ Từ không rõ.
Điều y muốn chỉ là người khác cũng yêu y, chỉ cần tiểu quỷ lùn cúi đầu nhận sai với y, y còn có thể nhẫn tâm phạt cậu nữa hay sao?
Mẹ y từng nói với y: “Tiểu Từ, con chỉ cần là chính con, tự nhiên sẽ có người thích con thôi.”
Chỉ là y đã là chính y rồi, nhưng thực tế làm gì có ai thích y đâu. Tất cả mọi người đều sợ y, đều ngầm nói y là kẻ điên.
Y yên lặng nhìn người đang nằm trên giường, một lát sau, vẫn là kéo bước chân rời đi. Ngộ Từ không đi xa, y ngồi ở trong sân chờ. Y nhìn bầu trời đầy sao nơi phương xa mà phát ngốc, rõ ràng là đêm hè, y lại cảm thấy cả người mình lạnh run, giống như đang ở trong động băng vĩnh cửu.
……
Ý thức của Thân Giác vẫn luôn rất mơ hồ, cậu dường như có thể cảm nhận được có người giúp cậu xử lý miệng vết thương. Nhưng cậu muốn mở mắt ra thì lại mở không được.
Nói đến cũng thật kỳ diệu, trước khi cậu ra ngoài, có hơi giật mình, liền mang theo tiểu đao mà Hạ Tước Anh đưa cho cậu, không nghĩ tới thực sự sẽ đến mức phải dùng nó. Thân Giác đánh cuộc, nếu cậu có thể sống sót, dĩ nhiên sẽ lưu lại ấn tượng trong lòng Tang Tinh Hà, nếu không thể, thì lại đến một lần nữa thôi. Tổng so với Tang Tinh Hà lại một lần nữa động thủ giết cậu vẫn còn tốt chán.
Tang Tinh Hà giết cậu nhiều lần như vậy, nhưng vẫn luôn không nhớ rõ cậu. Lại giết một lần nữa thì cũng giống nhau thôi, chỉ có chính cậu tự mình ra tay, ngược lại còn giữ được thể diện.
Chỉ là tư vị này cũng không dễ chịu gì cho cam, cậu rất đau, đau đến muốn chết đi.
Cho dù đã trải qua rất nhiều lần, cậu cũng không thể quen với loại đau đớn này.
Cậu rất nhớ sư phụ, nếu hiện tại sư phụ có ở đây thì tốt rồi. Sư phụ sẽ xoa đầu cậu, sẽ dỗ dành cậu, tuy rằng sư phụ hát một chút cũng không dễ nghe. Còn có sư huynh, tuy rằng sư huynh suốt ngày chơi bời không nên thân, nhưng đối với cậu cực tốt. Đáng tiếc lúc trước cậu bị phạt xuống luân hồi, cũng chưa kịp nói cáo biệt với sư huynh.
Nhưng mà bọn họ vẫn là không nên nhìn thấy những chuyện này thì tốt hơn. Lần trước nhìn thấy sư phụ, sư phụ dường như tiều tụy đi rất nhiều. Là cậu bất hiếu, để sư phụ phải lo lắng vì mình.
Cậu khiến cho sư phụ phải thương tâm, nếu lúc trước cậu không bái nhập sư môn thì tốt rồi.
Có lẽ cậu, Thân Giác, căn bản là không nên tồn tại.
……
Vì để y sư tiện chữa bệnh cho Thân Giác, Hạ Tước Anh đã gỡ mặt nạ của Thân Giác ra. Y sư vội vàng xử lý miệng vết thương, dược đồng bên cạnh đang bưng đồ đột nhiên kêu một tiếng, “Sư phụ, hắn rơi lệ.”
Y sư không ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Cho dù là đã hôn mê, đau đớn vẫn sẽ làm người ta chảy nước mắt.”
Dược đồng suy nghĩ một chút, lấy một chiếc khăn tay từ trong người ra, giúp người trên giường lau đi nước mắt nơi khóe mi. Nhưng mà hắn không lau còn được, lau một cái lại phát hiện nước mắt của đối phương càng chảy nhiều, giống như là không ngăn được.
Dược đồng chưa thấy qua loại cảnh tượng này bao giờ, chân tay luống cuống nhìn về phía y sư, “Sư phụ, hắn khóc nhiều quá.”
Y sư thở dài, trừng mắt nhìn dược đồng một cái, “Con không nên lau nước mắt giúp hắn. Con người đều là sinh vật càng an ủi thì sẽ càng yếu ớt, con không hiểu sao? Tựa như khi con còn nhỏ bị té ngã, nếu ta ôm con lên, con sẽ khóc đến rối tinh rối mù. Còn nếu ta không ôm con, nhưng thật ra con có thể tự mình bò dậy, không rên một tiếng nào.”
Dược đồng ngượng ngùng nói: “Con không biết, con không lau nữa.”
Y sư nhìn xuống mặt Thân Giác, dĩ nhiên chú ý thấy nước mắt trên mặt cậu. Ông bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể tiếp tục xử lý miệng vết thương.
Thẳng đến khi sắc trời đã tờ mờ sáng, y sư mới đứng dậy đi tới bên chậu nước rửa sạch sẽ bàn tay toàn là máu của mình. Dược đồng ở bên đưa khăn lông, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, hắn có thể sống sót không?” Hắn cảm thấy người trên giường lớn lên thật xinh đẹp, nghe nói thiên la thể đều có đôi mắt màu lam, hắn thầm nghĩ nếu như đối phương mở mắt ra khẳng định là sẽ càng đẹp mắt.
Y sư nửa đêm bị kêu dậy, lại bận rộn nhiều canh giờ liền, gần như không hề ngơi nghỉ, lúc này thần sắc đã thập phần mệt mỏi. Ông lấy khăn lông lau tay, không trả lời câu hỏi của dược đồng, mà là tống cổ hắn đi ra ngoài gọi Ngộ Từ vào.
Lúc Ngộ Từ tiến vào, sắc mặt thập phần ngưng trọng, y đã ngồi ở bên ngoài cả một đêm, quần áo cũng đều nhăn nhúm.
Y không dám nhìn về phía giường bên kia, chỉ nhìn chằm chằm y sư.
Y sư xoa xoa giữa mày, mới chậm rãi nói: “Người miễn cưỡng đã cứu sống, nhưng phỏng chừng trong vòng hai ngày nữa sẽ chưa tỉnh lại được. Hắn mất máu quá nhiều, cần bổ huyết nhiều hơn. Ta còn phải sắc thuốc, ai sẽ đến chăm sóc người này đây?”
“Ta!” Ngộ Từ lập tức nói, “Ta có thể chiếu cố hắn.”
Y sư nghe vậy có chút hồ nghi mà nhìn Ngộ Từ, ở trong cảm nhận của ông, Ngộ Từ giết người còn được, chiếu cố người thật sự là……
“Vẫn là thỉnh tả hộ pháp đến đây đi.” Y sư nói.
“Không được, ta làm, ta nhất định sẽ chiếu cố hắn thật tốt.” Ngộ Từ lập tức phản bác lời y sư.
Y sư cũng không tranh cãi với Ngộ Từ nữa, ở trong lòng ông, ai chiếu cố đều giống nhau, dù sao còn có thể tệ đến mức nào, “Đảo chủ, ta nói trước, nếu như ngài không chiếu cố hắn cho tốt, về sau bệnh tình của hắn nặng thêm thì đừng có trách ta, ta đã nỗ lực hết mình, hiện tại chỉ có thể xem ý trời.”
Ngộ Từ nghe xong lời này, có chút khẩn trương, “Ngươi nói là hắn vẫn còn khả năng……”
“Đương nhiên, chấn thương quan trọng nhất chính là giai đoạn dưỡng thương, ai biết giai đoạn dưỡng thương sẽ xảy ra chuyện gì đâu?” Y sư nói.
Ngộ Từ trầm mặc, đột nhiên xoay người đi ra ngoài. Y sư có chút khó hiểu, rồi sau đó ông mới biết được là Ngộ Từ đi tìm Hạ Tước Anh. Buổi chiều ngày hôm ấy, Tang Tinh Hà đã bị đưa đi khỏi Thập Tuyệt đảo.
Hạ Tước Anh dựa theo phân phó của Ngộ Từ bồi thường cho Tang Tinh Hà, bất quá Tang Tinh Hà cái gì cũng không cần. Hắn chỉ thay quần áo lúc trước hắn mặc khi bị trói lên trên đảo, cầm kiếm của hắn rồi rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.