Sau khi Dục Thanh trở lại quân đội thì bị cấm túc bảy ngày, có điều hắn cũng không quan tâm lắm, bởi vì lần này hắn đã giải trừ được hôn sự của Thân Giác, còn lấy được một lời hứa hẹn của đối phương.
Lần này Thân Giác đã chính miệng đáp ứng hắn, rằng sẽ chờ hắn.
Bảy ngày cấm túc vừa kết thúc, hắn đã gấp gáp không chờ nổi viết thư cho Thân Giác. Hắn không được đọc nhiều sách, cũng sẽ không biết viết những lời ngọt ngào, chỉ có thể khô khan kể lại vài chuyện tầm thường mà bản thân trải qua hay huấn luyện ở trong quân đội. Chỉ có như vậy mà hắn cũng có thể viết được tận vài trang giấy. Ở cuối thư, hắn để lại một câu.
"Nhớ ngài, chủ nhân."
Phong thư này tới được trên bàn sách của Thân Giác cũng đã là chuyện của mười lăm ngày sau. Cậu lấy dao mở phong thư ra, vội vàng đọc lướt qua nội dung trong thư một lần, lúc phát hiện bên trong toàn là những chuyện vô nghĩa, biểu tình Thân Giác có chút đặc sắc.
Lúc này Diệp Nghiệp tri kỷ đưa trà bánh và báo chí tới.
Tiêu đề trên mặt báo là về Thân Giác.
Hiện tại toàn bộ giới quý tộc đều biết Thân Giác và Kiều Giang Nguyên trở mặt thành thù, thậm chí còn bắt đầu chính diện giao chiến.
Phần lớn các khoản đầu tư của Thân Giác đều tập trung vào công nghiệp và nông nghiệp, đặc biệt là công nghiệp, trong khi Kiều gia lại nghiêng về kinh doanh chuỗi cửa hàng bách hóa hơn. Nhưng hiện tại Kiều gia lại khuếch trương tuyên bố rằng bọn họ sắp bước chân vào khối mỡ béo công nghiệp quân sự và nông nghiệp này.
Các tờ báo rất quan tâm đến đôi tình nhân cũ trở mặt thành thù này, cứ như thể đang đăng truyện dài kỳ, mỗi ngày còn upload hướng đi mới nhất của hai người. Nội dung đăng lên cũng vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, đến mức tưởng đâu người viết bài kỳ thật là đang nằm dưới gầm giường của Thân Giác và Kiều Giang Nguyên.
Thật ra Thân Giác không hề có ý định khai chiến gì với Kiều Giang Nguyên cả, bởi vì chuyện này thực vô nghĩa. Nhưng Thân Giác ngoài ý muốn có chút bất ngờ khi nửa tháng sau trên trang nhất của báo chí đăng một tin tức ——
Kiều gia tuyên bố sẽ chế tạo ra động cơ vĩnh cửu.
Nghe nói loại máy này sau khi đưa vào hoạt động sẽ chạy suốt ngày đêm không ngừng nghỉ, lại không tiêu hao một chút năng lượng nào, còn có thể hoàn toàn thay thế nhân công, mở ra kỷ nguyên mới của ngành công nghiệp tự động.
Thân Giác kinh ngạc cũng là do báo cáo của hạng mục động cơ vĩnh cửu này đã từng xuất hiện trên bàn làm việc của cậu cách đây cũng khá lâu rồi. Bởi vì Thân Giác chuyên đầu tư vào ngành này nên không ít người sẽ nghĩ đến chuyện kéo đầu tư từ chỗ cậu, hạng mục động vĩnh cửu này cũng nằm trong số đó.
Nhưng Thân Giác không mảy may dao động, bởi vì cậu biết trên đời này căn bản không có động cơ vĩnh cữu.
Tuy rằng báo cáo hay đồ án của động cơ vĩnh cửu này đều được làm cực kì hấp dẫn, hầu hết mọi người lúc mới nhìn đều sẽ bị mê hoặc, nhưng Thân Giác rốt cuộc cũng có ký ức của mấy đời trước.
Mấy đời trước ở đế đô có một vị quý tộc nhìn trúng hạng mục này, đầu tư vào, kết quả là lỗ sạch vốn, trực tiếp phá sản. Còn người đưa ra cái hạng mục này đã sớm ôm tiền bỏ trốn mất dạng.
Cho nên lúc cậu vừa nhìn thấy hạng mục này đã ném nó qua một bên. Tuy nhiên lúc Diệp Nghiệp dò hỏi có cần hủy văn kiện này hay không, Thân Giác ma xui quỷ khiến mà giữ lại.
Cuối cùng lại bị Kiều Giang Nguyên thấy được, cũng nhìn trúng.
Trước lễ đính hôn mấy tháng, Kiều Giang Nguyên ra vào thư phòng Thân Giác rất thường xuyên.
.........
Tin tức Kiều gia muốn chế tạo động cơ vĩnh cửu này gần như đã khiến toàn thành oanh động, tất cả mọi người đều vô cùng tò mò về hạng mục này.
Ngay cả quản gia sau khi biết cũng có chút lo lắng sốt ruột, chạy tới hỏi Thân Giác liệu hoạt động sản xuất công nghiệp của họ có bị ảnh hưởng hay không.
Thân Giác chỉ cười cười, nói quản gia không cần lo lắng.
Đồng thời Kiều gia vì lần chế tạo động cơ vĩnh cửu này còn cố ý mở họp báo, Thân Giác cũng nhận được một tấm thiệp mời.
Thân Giác rất bất ngờ vì Kiều gia còn gửi thiệp mời cho mình, xuất phát từ tò mò, cậu bèn thử đi tham gia.
Cậu đi rồi mới biết được cuộc họp báo lần này kỳ thật là đầu tư cổ phiếu trá hình. Kiều gia dường như rất coi trọng hạng mục này, dự định sẽ đầu tư mạnh tay, nhưng bọn họ không có nhiều vốn lưu động như vậy, cho nên mở một cuộc họp cổ phần để nhập vốn.
Trong cuộc họp báo, Kiều Giang Nguyên làm người phát ngôn chính, ở bên trên đĩnh đạc thuyết trình, dư quang không lướt qua Thân Giác một lần nào. Sau khi y kết thúc bài phát biểu, hầu hết các quý tộc ở đây đều động tâm, đại bộ phận chen nhau đi đăng ký nhập cổ phần.
Kiều Giang Nguyên nhìn hội trường phấn khích đến bùng nổ này thì không khỏi lộ ra vẻ tươi cười, mà ánh mắt y vừa chuyển, chú ý thấy Thân Giác vẫn còn ngồi yên tại chỗ, ý cười trên khóe môi lại biến mất. Y chậm rãi dạo bước đi đến trước mặt Thân Giác, biểu tình mang theo một tia kiêu căng, "Nếu cậu muốn mua cổ phần, tôi có thể cho cậu một chút ưu đãi, rốt cuộc cũng là tôi biết được hạng mục này từ chỗ của cậu trước."
Thân Giác ngẩng đầu lên nhìn Kiều Giang Nguyên một lát, đạm thanh nói: "Không cần." Cậu đứng dậy chuẩn bị đi, còn chưa đi được hai bước đã nghe được giọng nói có chút tức muốn hộc máu của Kiều Giang Nguyên vọng lại từ phía sau.
"Hy vọng cậu có thể vĩnh viễn bảo trì được ngạo mạn như vậy, Thân Giác, tôi sẽ cướp đi mọi thứ của cậu, khiến cậu phải rơi vào đường cùng."
Ngữ khí căm ghét đến như vậy.
Bước chân Thân Giác không dừng lại một giây nào, đã trực tiếp rời đi.
..........
Mỗi tháng trang viên đều sẽ nhận được một phong thư đến từ Dục Thanh, mỗi một bức thư chữ đều kín cả mấy trang giấy, cuối thư sẽ lặp lại một câu giống nhau ——
"Nhớ ngài, chủ nhân."
Thân Giác xem xong tờ giấy vô nghĩa, mới đề bút hồi âm.
Lá thư hồi âm của cậu khác hẳn thư của Dục Thanh. Thư của cậu thì chỉ có một tờ, thậm chí một tờ viết vẫn còn thừa giấy, bên trong chỉ viết hai ba câu.
Hai ba câu này vẫn trả lời câu hỏi của Dục Thanh.
Dục Thanh luôn thích hỏi cậu gần đây ăn gì, chơi những gì, kết bạn với ai. Thân Giác tam ngôn nhị ngữ trả lời xong, nhìn lại lá thư ngắn ngủn, do dự một lúc, lại thêm một câu nữa vào cuối thư.
"Chúc may mắn."
Mỗi lần viết xong một phong thơ, Thân Giác đều tự hỏi khi nào giết Dục Thanh thì tốt nhất. Bây giờ có vẻ như Dục Thanh đã yêu cậu, nhưng vẫn còn chưa đủ bảo đảm, cậu cần phải thử thêm một lần cuối cùng nữa.
.........
Hạng mục động cơ vĩnh cửu này của Kiều gia oanh động được một năm, cuối cùng lại chấm dứt trong thất bại, khiến cổ đông lớn nhất của Kiều gia trực tiếp phá sản, còn các quý tộc đầu tư vào thì sôi nổi tới cửa đòi nợ.
Kiều Giang Nguyên tránh ở nhà cũ gần như không dám ra khỏi cửa. Trang viên trước đây y ở đã bị người bao vây, bây giờ chỉ có thể cùng cha Kiều trốn đến nơi y sống thời thơ ấu. Cha Kiều lâm vào cảnh điêu đứng vì chuyện phá sản, trong khoảng thời gian này liền đổ bệnh không dậy nổi.
Kiều Giang Nguyên không ngờ rằng mình sẽ phá sản, hạng mục kia rõ ràng tốt như vậy, nhưng lại thất bại, căn bản là không thể chế tạo được động cơ vĩnh cửu, tiền vốn y đổ vào cũng lỗ sạch, còn người đề xuất hạng mục này cũng đã bỏ chạy, thậm chí cả y cũng không tìm thấy đối phương.
So với cha Kiều ngã bệnh, Kiều Giang Nguyên cũng không tốt hơn là bao, mỗi ngày y đều rúc ở trong phòng uống rượu, suốt ngày đần độn. Bọn người hầu thấy Kiều gia phá sản, sợ không trả nổi tiền lương nữa nên gần như đều bỏ chạy hết, hiện tại chỉ còn mỗi một vị quản gia già vẫn tiếp tục theo hầu.
Vị quản gia già vừa phải hầu hạ cha Kiều, vừa phải khuyên can Kiều Giang Nguyên bớt uống rượu, vội đến cả người cũng gầy đi một vòng lớn. Lúc ông nhìn thấy Thân Giác tới cửa thì gần như là vui mừng khôn xiết.
Ông và quản gia của Thân Giác gần như là có chung một suy nghĩ, ông cảm thấy hai đứa nhỏ này lớn lên cùng nhau, lại còn đính hôn, tuy rằng sau này có bất hòa, nhưng tốt xấu gì vẫn là thanh mai trúc mã của nhau.
Làm gì có thanh mai trúc mã nào mới cách có một đêm mà đã trở mặt thành thù chứ?
Cho nên lão quản gia vui tươi hớn hở mời Thân Giác vào trong, đồng thời còn báo lại tất tần tật từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ có liên quan đến tình hình gần đây của Kiều Giang Nguyên.
Lúc Kiều Giang Nguyên biết Thân Giác đến, phản ứng đầu tiên là không muốn gặp mặt, nhưng một lát sau, y lại từ trên mặt đất bò dậy, thanh âm âm lãnh nói: "Ngươi bảo cậu ấy chờ một lát."
Y đi tắm nước lạnh và thay quần áo xong, mới đi xuống gặp Thân Giác. Đã rất lâu rồi y không được gặp Thân Giác. Một năm này, y gần như là dốc toàn tâm vào cái hạng mục động cơ vĩnh cửu. Y rất muốn tận mắt chứng kiến cảnh tượng mình đạp đổ Thân Giác sau khi máy móc được đưa vào sản xuất, nhưng trăm triệu lần không ngờ tới, lại chờ được cảnh mình phá sản.
Một đường đi tới, y gần như là nhìn chằm chằm vào Thân Giác không chớp mắt. Cho dù y đã cố ý tắm rửa sửa soạn chỉnh chu lại một phen, nhưng sau khi nhìn thấy Thân Giác, y vẫn sinh ra cảm giác thất bại.
Đối phương như cũ vẫn là dáng vẻ kia, lạnh nhạt, ưu tú, khiến người ta không thể dời mắt được. Còn y, chỉ là một kẻ thất bại.
"Cậu tới làm gì?" Kiều Giang Nguyên lạnh mặt hỏi, "Tới xem trò cười của tôi sao?"
Thân Giác nghe vậy thì đẩy văn kiện ở trên bàn về phía trước, bình tĩnh nói: "Tôi đến để bàn chuyện hợp tác với anh."
"Hợp tác? Tôi đã phá sản rồi, còn nói chuyện hợp tác gì được với cậu nữa?" Kiều Giang Nguyên châm chọc nói.
"Anh xem kỹ trước đi rồi hẵng nói sau." Thân Giác nói.
Kiều Giang Nguyên trầm mặc một lát, mới ngồi xuống sô pha đối diện Thân Giác. Y kéo văn kiện trên bàn về phía mình.
Chờ lúc y xem xong nội dung bên trong, biểu tình đã đại biến. Y ngẩng đầu có chút không dám tin nhìn Thân Giác, "Cậu muốn tặng toàn bộ sản nghiệp được liệt kê trong này lại cho tôi?"
Thân Giác gật đầu.
"Tại sao?" Kiều Giang Nguyên lập tức hỏi.
Thân Giác nghe thấy y hỏi vậy, khóe môi gợi lên ý cười cực kỳ ôn nhu, "Bởi vì tôi muốn ở bên một người, nhưng hắn cảm thấy hắn không xứng với tôi, cho nên tôi nghĩ, nếu tôi mất hết tài sản, như thế thì hắn sẽ không cần phải cảm thấy tự ti nữa." Cậu dừng một chút, "Đương nhiên tôi cũng muốn biết, nếu tôi không còn là tôi của lúc trước nữa, hắn có còn thích tôi không?"
Ở trong mắt Kiều Giang Nguyên, phần lớn thời gian Thân Giác đều rất lạnh nhạt, cho dù có cười, hơn phân nửa cũng không lan được tới đáy mắt. Nhưng lúc này đây, lần đầu tiên y nhìn thấy phù băng bao phủ nơi đáy mắt Thân Giác toàn bộ tan rã, tan thành một đầm nước xuân.
Trong nháy mắt ấy Kiều Giang Nguyên không biết phải nói cái gì, y chỉ cảm thấy chính mình thật buồn cười. Y tự cho là đúng mà đối đầu với Thân Giác, nhưng đối phương căn bản là không thèm để y lẫn chuyện này vào trong mắt, còn chạy tới tặng tài sản cho y.
Càng buồn cười hơn chính là y chỉ có thể chấp nhận, nếu không y sẽ phải vĩnh viễn sống như một con chuột trốn chui trốn nhũi dưới hầm. Coi như y có thể, nhưng cha y không thể.
Kiều Giang Nguyên đỏ mắt ký xuống tờ văn kiện kia, y cảm thấy thật nhục nhã, thậm chí y cũng không buồn hỏi người mà Thân Giác nhắc tới là ai, bởi cũng chỉ có thể là bán huyết tộc kia mà thôi.
Thật tốt, cuối cùng thì bọn họ cũng được ở bên nhau, vai thằng hề là y đây đã cầm tiền rồi, cũng nên xuống sân khấu đi thôi.
Lúc Thân Giác đứng dậy phải đi, Kiều Giang Nguyên đứng phía sau cậu, thần sắc âm trầm, thình lình hỏi: "Lúc trước hạng mục kia là cậu cố ý đặt ở chỗ đó sao?"
Bước chân Thân Giác hơi dừng lại một chút, nửa ngày, cậu mới nhẹ giọng đáp một chữ.
"Đúng vậy."
Trong một thoáng ấy lồng ngực Kiều Giang Nguyên lấp đầy phẫn nộ, y buột miệng thốt ra, "Tại sao vậy? Thân Giác, tôi có lỗi với cậu chỗ nào, mà cậu lại đối xử với tôi như vậy?"
Sau khi y nói ra mấy lời ấy, đối phương lại trầm mặc thật lâu.
Kiều Giang Nguyên thấy thế thì càng tức muốn hộc máu: "Cậu nói đi, Thân Giác!"
Thân Giác rốt cuộc cũng có phản ứng, cậu quay đầu lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn Kiều Giang Nguyên.
Thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, vô luận là mấy đời trước, hay là kiếp này, đi đến một bước cuối cùng đều là như vậy, cả hai giương cung bạt kiếm, vĩnh viễn sẽ có một kẻ thất bại.
Chỉ là mấy đời trước, kẻ thất bại kia là cậu, là cậu hận thù như vậy nhìn Kiều Giang Nguyên.
"Kiều Giang Nguyên, những chuyện này đều do anh xứng đáng, không phải sao?" Thân Giác nhẹ giọng nói.
Tựa như cậu của mấy đời trước vậy.
.............
Từ ngày đó về sau, Kiều Giang Nguyên không còn nhìn thấy Thân Giác ở đế đô nữa, Thân Giác đưa toàn bộ trang viên của cậu cho Kiều Giang Nguyên.
Kiều Giang Nguyên cầm tài sản Thân Giác tặng trả sạch tiền nợ, một lần nữa trở về làm nghề chính, cha Kiều cũng hết bệnh rồi, bắt đầu có thể ra cửa gặp bạn hữu.
Hết thảy phảng phất đều quay về đúng quỹ đạo của nó, nhưng chỉ có chính Kiều Giang Nguyên biết, bản thân y không cam lòng.
Nhưng y không còn có cái tự tin để đi trả thù Thân Giác nữa. Tất cả những gì y có được bây giờ đều là do Thân Giác bố thí cho, y chẳng qua chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi.
Kiều Giang Nguyên phong tỏa trang viên của Thân Giác, trừ bỏ một người hầu lo chuyện quét tước ra, y không cho bất luận một kẻ nào tiến vào trang viên này. Y cũng không hỏi thăm Thân Giác đi đâu hay làm gì, bởi vì y cảm thấy lúc này Thân Giác khẳng định là đang cùng Dục Thanh ngọt ngọt ngào ngào ở bên nhau.
Thẳng cho đến khi Dục Thanh tìm tới cửa.