“Ai? Kẻ nào thập thà thập thò trốn đằng đó?” Ba người ở hành lang đồng thời cảnh giác đứng thẳng dậy.
Bất ngờ thay, người chủ động đi ra từ sau cánh cửa gỗ lại là Liên Vương gia Lý Tịch Trì.
“Vương gia!” Tiểu Thu cùng Hạ Khô vội vàng cúi đầu khom thắt lưng vấn an, riêng Yến Nhiễm thì vẫn bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ.
Lý Tịch Trì sải hai ba bước tới trước mặt bọn họ, cau mày nhìn mảnh gốm trên tay Yến Nhiễm, rõ ràng biết hết rồi còn vờ trách: “Tại sao không dùng dao cho tiện?”
Vừa nghe y hỏi câu này, Tiểu Thu lập tức kêu “Hả” một tiếng, lắp ba lắp bắp muốn thanh minh song chưa kịp thốt chữ nào đã bị Lý Tịch Trì hung ác trừng mắt nên đành nuốt ngược trở về.
Đương nhiên Yến Nhiễm thừa biết mảnh khóe của y nhưng chẳng có hứng thú dây dưa tranh cãi, bèn nhẹ nhàng cất giọng đáp: “Nếu Vương gia mang theo dao thì tốt quá!”
Câu nói ấy tựa hồ không hề hàm chứa ẩn ý xua đuổi, ***g ngực Lý Tịch Trì chấn động vì kinh ngạc và mừng vui khấp khởi. Mặc dù bản mặt vẫn duy trì thần sắc bình tĩnh như thường song lại sảng khoái gật đầu xác nhận: “Tất nhiên bổn vương có cầm theo dao đến rồi.”
Vừa dứt lời, y liền rút ra một thanh tiểu đao khắc hình rồng tinh xảo từ trong ống tay áo.
Thoáng trông lướt qua đoản kiếm này, mí mắt Yến Nhiễm đã máy giật mạnh. Đây chẳng phải là “tín vật” Lý Tịch Trì từng tặng cho hắn sau đó lại len lén thu hồi sao? Nghĩ quỷ gì mà y còn có thể hào phóng lôi ra khoe trước mặt hắn thế!
Hắn đứng im không nhúc nhích, tức giận hừng hực nhìn đăm đăm vào thanh đao như đang quan sát kẻ thù truyền kiếp lâu năm. Những luồng suy nghĩ phẫn uất hỗn loạn, phiền muộn ứ đọng sâu dưới trái tim khó khăn lắm mới dẹp yên, giờ phút này lại thống khổ trỗi dậy.
Kỳ lạ chính là Lý Tịch Trì tiếp tục rút ra một thanh đao khác.
Một đoản kiếm giống y như đúc.
Chất liệu tương đồng, khắc họa cũng thế, khác biệt duy nhất là thanh thứ hai dài hơn thanh thứ nhất xíu xiu, nếu không xét đến kích thước bên ngoài thì thật khó mà phân biệt nổi chúng.
“Đây…” Cõi lòng Yến Nhiễm rúng động dữ dội, vô thức bật thốt lên: “Tại sao lại có hai thanh…”
Lý Tịch Trì cười thầm trong bụng, cố ý giả vờ khó hiểu nói mát: “Ngươi cho rằng với tài lực hùng hậu của bổn vương mà ngay hai đoản kiếm cỏn con cũng chẳng làm được ư?” Dừng lại một chút rồi y nghiêm túc giải thích: “Đây là loại kiếm đặc biệt của Trung Nguyên, thanh dài gọi là hùng kiếm, ngắn hơn gọi là thư kiếm. Hồi trước tại sa mạc thứ đưa cho ngươi vốn là thư kiếm. Lần này ta phái thủ hạ đi đại mạc thi hành công vụ thuận tiện đem nó quay về. Còn thanh ngươi nhìn thấy ở thư phòng là hùng kiếm, trước giờ vẫn để bên người ta.”
Nghe y giải thích mà Yến Nhiễm kinh ngạc tột cùng, đột nhiên thấy khoé mắt nóng nóng cay cay, làn mi không tự chủ được khép hờ hòng che giấu cảm xúc. Chờ đến lúc hắn bình tĩnh mở mắt ra, Lý Tịch Trì lại giơ thư kiếm ngay trước ngực lần nữa song Yến Nhiễm vẫn im lặng chần chừ.
“Ngươi… không sợ ta dùng thanh kiếm này đâm chết ngươi à?” Hắn nghi hoặc hỏi.
“Sợ gì, sức ngươi giết nổi ta chắc.” Lý Tịch Trì tự phụ đáp: “Hơn nữa bây giờ ta rất tin tưởng, ngươi sẽ không bốc đồng dùng nó tự thương tổn bản thân.” Nói xong, y đặt thư kiếm sang một bên ra chiều muốn lấy mảnh gốm trong tay Yến Nhiễm.
Tích tắc ngắn ngủi khi hai đầu ngón tay chạm nhau, trái tim Yến Nhiễm run rẩy đập thình thịch như trống dồn, nhanh chóng buông lỏng khớp ngón tay, Lý Tịch Trì lập tức đoạt đi mảnh gốm vỡ bén nhọn kia.