Lý Tịch Trì lắc đầu: “Ngay vừa rồi, ta bế một hài tử Bách Nguyệt tộc đến cho hắn, nói đây là con của chúng ta. Ngược lại còn bị hắn phát hiện chuyện hài tử đã chết…”
Trầm Doanh Thu thở dài: “Đương nhiên. Lẽ nào Vương gia nghĩ rằng cứ tùy tiện tặng hắn một hài tử là có thể khiến Yến Nhiễm buông xuống nỗi thống khổ mất đi cốt nhục hay sao?”
Nhất thời Lý Tịch Trì đứng sững, nghẹn lời.
Trầm Doanh Thu tiếp tục nói: “Muốn xóa tan hoàn toàn nỗi đau mất con của hắn, cách duy nhất là sinh thêm hài tử khác. Vương gia, ngài nên buông tay thôi. Để Yến Nhiễm tự do ly khai Vương phủ, đi tìm người mà hắn thực lòng yêu thương. Sau đó vô luận đối phương là nam hay nữ, một khi Yến Nhiễm có hài tử khác rồi, quá khứ thống khổ này sẽ dần dần phai nhạt theo năm tháng.”
“Không được!” Lý Tịch Trì lập tức hét lớn phản đối: “Đâu Yến Nhiễm cũng không thể đi. Nếu hắn dám có dũng khí yêu người khác, ta sẽ…”
Y mới nói dở chừng thì tựa hồ quá kinh ngạc với ý niệm đẫm máu xuất hiện trong đầu nên đột ngột thu hồi thanh âm.
Ngồi phía đối diện, Trầm Doanh Thu cong môi nở nụ cười mỉa mai: “Ngươi muốn thế nào? Giết hắn? Sau đó thì sao? Ôm xác hắn đến mộ phần hài tử đoàn viên?”
Nghe thấy loại châm chọc mang theo điềm gở, Lý Tịch Trì sững sờ trợn tròn hai mắt. Nếu người ngồi kia không phải Trầm Doanh Thu, chắc chắn y đã sớm nổi điên bật dậy.
Chứng kiến thái độ ấy, dường như Trầm Doanh Thu chẳng hề e ngại, vẫn thao thao nói: “Kỳ thật lời ta phân tích đâu có điểm nào mâu thuẫn. Nếu trở thành phụ vương hài tử thứ hai của Yến Nhiễm, ngươi tuyệt đối đủ khả năng giữ hắn ở bên cạnh suốt đời. Ta nghĩ lấy tài trí của Vương gia, chắc hẳn vẫn nhớ rõ điều kiện tiên quyết để tộc nhân Bách Nguyệt hoài thai chứ?”
Lý Tịch Trì sửng sốt, tâm trí đột nhiên lóe lên câu chú thích mà y đã từng đọc trong sách.
“Bách Nguyệt hoài thai, tình yêu sâu sắc.”
“Tình yêu sâu sắc… Y thì thào lập đi lập lại câu nói này: “Muốn Yến Nhiễm yêu ta giống như trước kia.”
“Tình yêu đâu nảy mầm từ ngang ngược hay bá đạo cướp đoạt.” Trầm Doanh Thu chầm chậm khuyên: “Đặc biệt với Yến Nhiễm, người vừa trải qua thương tổn sâu sắc cả về thể xác lẫn tinh thần. Vương gia, sống trên đời thứ duy nhất có thể giành lấy tình yêu chính là tình yêu chân thành. Ta chỉ hoài nghi liệu ngài nguyện ý trao đi và đổi lại trái tim với Yến Nhiễm hay không?”
Lý Tịch Trì vốn xuất thân từ dòng dõi hoàng tộc cao quý, đây là lần đầu tiên y nghe được loại sự tình này. Trong khoảng thời gian ngắn, y cảm thấy vô cùng bất ngờ, ngạc nhiên… song tỉ mỉ ngẫm nghĩ kĩ lại càng thêm thấu triệt đạo lý ẩn giấu bên dưới.
Hôm nay Yến Nhiễm không mệt mỏi như mọi ngày. Nguyên buổi chiều, hắn luôn đứng cạnh giường chăm chú quan sát TrịnhTrường Cát mãi tới tối khuya, đến tận khi Trầm Doanh Thu sống chết đuổi hắn về nghỉ ngơi. Nhưng khi bước chân vào gian phòng của chính mình, đáy lòng hắn cứ trằn trọc khôn nguôi. Lo lắng cho sức khỏe Trịnh Trường Cát, càng đau đớn chua xót mỗi khi nhớ về hài tử…
Thực chất lâu thật lâu trước kia, Yến Nhiễm đã mơ hồ cảm nhận được cái chết của hài tử.
Sự trầm mặc im lặng của Trịnh Trường Cát, sự uy hiếp của Lý Tịch Trì, dù nhẹ nhàng hay gay gắt đều chung một mục đích muốn chặt đứt liên hệ giữa hài tử và hắn.
Chưa kể quãng thời gian dài chịu hành hạ khổ cực cùng trận đòn roi giáng xuống hung hiểm, sao còn cơ hội phát sinh kỳ tích?
Dòng hồi tưởng xưa cũ cứ từ từ dâng trào trong tâm trí Yến Nhiễm, tim dần dần nguội lạnh, lạnh đến mức ngay cả vẻ mặt cũng sắp đóng thành tầng băng mỏng.
Nếu quay trở về hai tháng trước, chắc chắn hắn sẽ đem trái tim tang thương rỉ máu cùng nỗi đau mất con phát tiết hết ra ngoài. Nhưng bây giờ, hắn khóc không ra nước mắt, khóe mi cạn khô nhức nhối. Đả kích triền miên tích tụ tầng tầng lớp lớp sâu trong ***g ngực, ứ đọng tắc nghẽn khiến y không tài nào thở nổi.
Bất tri bất giác ngón tay mảnh khảnh vịn trên khuôn cửa bắt đầu co rút, móng tay bấu chặt tựa hồ muốn cào sâu, khảm vào khối gỗ thịt rắn chắc. Nhưng toàn bộ thống khổ chất chứa chưa kịp bùng nổ ra ngoài thì một bàn tay to lớn đã nhanh chóng giữ hắn lại.
“Muốn phát tiết thì cứ đánh ta.”
Chẳng biết từ khi nào Lý Tịch Trì đã lặng lẽ di chuyển đến sau lưng hắn.
“Là ta hại chết con, không phải lỗi của ngươi. Muốn trách thì hãy trách ta, đừng tự tổn thương thân thể để trút giận.”
Dường như Yến Nhiễm bị y làm cho hoảng sợ, vội vàng rút tay trở về, cả người co lại phía sau hòng cố gắng kéo giãn khoảng cách với Lý Tịch Trì càng xa càng tốt.
Lý Tịch Trì đại khái cũng đoán trước được phản ứng này của hắn nên không mấy ngỡ ngàng xao động. Y bình tĩnh trở tay khép cánh cửa gỗ, trầm giọng thốt: “Tối nay, ta muốn nói chuyện thẳng thắn với ngươi về hài tử và tất cả những khúc mắc trước kia.”
Yến Nhiễm vẫn duy trì vẻ trầm mặc, hàng mi dày hơi rủ che phủ đôi tròng mắt. Tuy không nhìn y song tia tập trung chú ý đã âm thầm lưu chuyển, rơi trên người Lý Tịch Trì.
Sau khi đóng cửa chặt chẽ, nam nhân chầm chậm ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh bàn, khẽ thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng cất giọng: “Kể từ giờ, người đang nói chuyện với ngươi không phải Liên Thân Vương mà là phụ vương của Mạc nhi.” Ngừng lại trong chốc lát để Yến Nhiễm nắm bắt vấn đề rồi y liền giải thích: “Mạc nhi chính là hài tử của chúng ta. Bởi vì chúng ta có nó khi đang ở giữa đại mạc mênh mông nên ta chọn tên này cho con.”