Trầm Doanh Thu và Trịnh Trường Cát vội vàng đến lại vội vàng đi, cả Vương phủ rộng lớn mỹ lệ nhất thời chìm giữa bóng chiều tà tĩnh mịch. Lúc mặt trời vừa lặn, Yến Nhiễm lẻ loi trơ trọi bước về tiểu viện mình đang tạm thời cư trú. Vừa đẩy cánh cửa gỗ khép hờ, ngước đầu đã thấy ngay ánh nến lung linh tỏa sáng ngập gian phòng. Bóng lưng in trên vách tường đều không phải của Tiểu Thu hay Hạ Khô.
“Doanh Thu và Trịnh Trường Cát đã bình an ra khỏi thành rồi.”
Lý Tịch Trì ngồi cạnh bàn bát tiên ở gian ngoài. Trên mặt bàn đặt chiếc khay gỗ phủ lớp lụa vàng óng gồm một hộp đàn hương tinh xảo và bộ y bào bằng gấm thượng hạng màu thanh lam, ẩn hiện vẻ lộng lẫy thoát tục.
Y nhấc tay chỉ về phía bộ y bào: “Ngày mai chúng ta sẽ tiến cung. Đây là quần áo cùng kim quan ta đặc biệt chuẩn bị riêng cho ngươi. Thử mặc đi xem thế nào.”
“Không cần đâu.”
Dù mới thoáng lướt mắt qua, Yến Nhiễm cũng biết bộ quần áo kia tuyệt đối không tầm thường, thậm chí so với kiện trường bào xanh nhạt trước kia của Trầm Doanh Thu còn trân quý hơn. Nhưng việc nhỏ nhặt này chẳng thể khiến thâm tâm Yến Nhiễm thêm cao hứng. Giờ đây, lòng hắn ngập tràn cảm giác đau đớn thống khổ như vết thương mưng mủ hằn sâu mãi mãi, âm ỉ rướm máu.
Lý Tịch Trì bị hắn cự tuyệt cũng chuyển đề tài, lôi ra một cái bình gốm bọc kín nắp, tà tà ướm hỏi:
“Không muốn thử quần áo vậy liệu có hứng thú thử rượu?”
Yến Nhiễm bất ngờ sửng sốt, đại não liền nhanh chóng nhớ tới mẻ rượu Tiên Nhân Chưởng đang đun trên bếp ở trù phòng. Hắn chậm rãi bước tới gần, nhẹ nhàng tiếp nhận từ tay Lý Tịch Trì, cẩn thận đặt vững vàng rồi bóc bỏ hai lớp vải đậy dày cui. Miệng bình vừa mở, làn hương thơm mát thoang thoảng lan theo gió tràn ngập không gian.
Bầu rượu chứa đầy dòng chất lỏng trong suốt lóng lánh như nước mưa đầu hạ thuần khiết. Yến Nhiễm dùng ngón trỏ quét một ít đặt lên mép nếm. Tròng mắt hắn khẽ lóe sáng, bờ môi mỏng mơ hồ ẩn hiện mạt tươi cười hài lòng.
Lửa đun vừa đủ, chỉ thiếu bước cuối cùng nữa là ủ ra được mùi vị Bách Nguyệt tửu chân chính.
Cơ mà tìm đâu ra loại nước suối phù hợp với đặc tính rượu này đây… Đương lúc hắn vắt óc suy tư, Lý Tịch Trì đưa một chiếc bình gốm phết men xanh tới trước mặt hắn.
“Dựa theo điển tích nhưỡng rượu của Bạch Nguyệt tộc mà ta tìm hiểu trong sách.” Lý Tịch Trì ôn nhu thuyết giảng: “Ta sai người thu thập nước suối có sẵn hương men như lần trước ngươi thấy.”
Tích tắc ấy, trái tim Yến Nhiễm mơ hồ lỗi nhịp vì cảm động. Hắn thẫn thờ đón nhận, từ tốn rót nước vào bầu rượu. Giọt cuối cùng vừa rơi xuống, hắn thản nhiên đậy kín nắp bình, lắc nhẹ xóc đều thật nhịp nhàng để hợp nhất hai dòng chất lỏng.
Mặc dù Lý Tịch Trì đứng lặng im không nói gì song đôi mắt vẫn chăm chú quan sát thân hình Yến Nhiễm . Bộ dáng trầm trầm nọ tựa con dã lang thèm thuồng đăm đăm rình mồi.
Ước chừng khoảng nửa nén hương, Yến Nhiễm ngừng động tác, mở nắp bình lần nữa. Đập vào mũi hắn là men rượu thoảng thoảng phai nhạt như có như không nhưng thấm đượm say lòng người. Xen lẫn hương thơm tự nhiên của nước suối, hương Tiên Nhân Chưởng hài hòa đến kỳ diệu.
Rót rượu ra chén nhỏ, Yến Nhiễm thong dong đưa lên môi. Sự quen thuộc thấm nhuần cốt tủy phả vào xúc giác nhạy bén. Hắn đương gật gù tán thưởng thì nghe tiếng Lý Tịch Trì văng vẳng nhắc nhở bên tai: “Thân thể ngươi chưa bình phục hẳn, đừng nên uống quá nhiều. Ngày mai chúng ta còn chuyện quan trọng phải làm.”