Liên Vương gia khẽ hỏi nhỏ tiểu thái giám: “Công công, không rõ tại sao Hồ phi muốn gặp riêng Yến Nhiễm?”
Tiểu thái giám lúng túng khó xử, thì thầm phỏng đoán: “Có lẽ Hồ phi nhớ nhung quê nhà. Bao lâu mới thấy đồng hương Hồ tộc nên muốn tâm sự thỏa nỗi lòng chăng? Ngoài ra ta thật sự không biết gì nữa.”
Nghe xong lời này, Lý Tịch Trì im lặng không thắc mắc thêm mà cúi đầu xem phản ứng của Yến Nhiễm.
Yến Nhiễm trầm ngâm suy tính rồi gật đầu khách sáo: “Vậy làm phiền công công dẫn đường.”
Tiểu thái giám thả lỏng như trút được bầu gánh nặng, vội khom lưng trực hướng Phủng Hương Các. Dĩ nhiên Lý Tịch Trì cũng nhấc bước dợm đi theo sau nhưng tiểu thái giám lập tức lắp bắp ra vẻ từ chối: “Vương gia, Hồ phi truyền lệnh gặp riêng Đạm Thai công tử. Ngài xem…”. Truyện Huyền Huyễn
“Vương gia chỉ đưa ta đến cửa Phủng Hương Các.” Lý Tịch Trì còn chưa kịp mở miệng thì Yến Nhiễm đã đoạt lấy cơ hội. Hắn ngẩng đầu, kín đáo liếc nhìn Lý Tịch Trì một cái. Ánh mắt kia thật kiên định lại phảng phất tia thỉnh cầu.
Mặc dù ***g ngực Lý Tịch Trì nhộn nhạo bất an song dưới tình cảnh này cũng không tiện phản đối. Hơn nữa sự yên lặng cương quyết của Yến Nhiễm rất nhanh khiến y an tĩnh tin tưởng.
“Bổn vương không tiện quấy rầy các ngươi ôn chuyện cũ.” Y từ tốn buông lỏng bàn tay Yến Nhiễm, khóe miệng cong cong thành nụ cười nhẹ nhu hòa: “Ngươi chớ mải tâm sự mà quên mất thời gian. Bổn vương đứng ngay ngoài cửa Phủng Hương Các chờ ngươi. Gần giờ khai tiệc phải nhớ trở ra.”
Yến Nhiễm gật đầu như vừa đồng ý vừa trấn an rồi lập tức xoay người vào Phủng Hương Các. Tuy bóng hắn khuất hẳn sau cánh cửa dày nhưng Lý Tịch Trì vẫn chưa ly khai, lẳng lặng đợi. Vị trí y đứng khó xác định rõ ràng, khoảng cách rất gần nơi các đại thần đang an vị.
Mặc dù Lý Tịch Trì chẳng còn tâm sức chú ý bọn họ song y chỉ tùy tiện lướt mắt đảo qua đã thấy gương mặt cực kỳ quen thuộc.
Thoạt nhìn từ phía ngoài, Phủng Hương Các là gian phòng rộng gồm hai lầu. Khi Yến Nhiễm vào bên trong thì thấy nguyên tầng thính thất cao chót vót. Sau hai tấm bình phong hình hoa đào quá đầu mơ hồ ẩn hiện dáng người đang ngồi.
Tiểu thái giám nhẹ giọng thông báo: “Bẩm Hồ phi nương nương, Đạm Thai công tử đã tới.”
Thanh âm nữ tử du dương vang vọng: “Ta muốn ôn chuyện với Đạm Thai công tử. Chẳng hay công công có thể lui trước không?”
Một người đường đường là sủng phi của hoàng thượng còn một người là vương tử bị bắt làm tù binh. Dù gan tên thái giám to bằng trời cũng nào dám để đôi cô nam quả nữ này ở chung. Hắn dứt khoát nhíu mày: “Nương nương, quy củ hoàng cung xưa nay vốn quy định rõ. Nô tài…”
Hồ phi thở dài: “Tình cảm ta dành cho Yến Nhiễm thân thiết như tỷ đệ ruột thịt. Hắn là người Hồ duy nhất ta quen biết suốt mấy năm gần đây. Còn lại xin tổng quản thông cảm.”
Dứt lời, nàng đứng dậy di chuyển. Bàn tay xanh xao nhợt nhợt lộ khỏi tấm bình phong, cầm viên ngọc bích cỡ trái trứng gà màu xanh quý hiếm.
“Đây, đây…” Tiểu thái giám lúng lúng lắp bắp vẻ đắn đo e dè nhưng bàn tay đã chớp nhoáng vươn dài: “Vậy xin Hồ phi nương nương nhớ tranh thủ thời gian, chớ dông dài vong vo khiến nô tài khó xử.”
Hồ phi gật đầu nói: “Tạ ơn tổng quản.”
Tên thái giám nhận đồ nên mau chóng lui ra ngoài đóng cửa. Hồ phi vẫn giấu mình sau lớp bình phong: “Yến Nhiễm huynh đệ, cứ tự nhiên.”
Yến Nhiễm ưng thuận đi qua liền thấy vị nữ tử mỹ lệ đang duyên dáng ngồi trên cạnh giường. Quần áo, trang sức tinh xảo rực rỡ không che đậy nổi thần sắc tiều tụy dị thường.