“Hoàng thượng, thần thiếp thỉnh cầu người, cầu người buông tha cho Yến Nhiễm…”
“Nơi này không có chuyện của ngươi!” Hoàng đế không cho nàng có cơ hội cầu tình, phất tay áo lạnh lùng, giáng chỉ: “Hồi cung ngay đi!”
“Nhưng thưa bệ hạ!” Hồ phi vẫn nức nở, lần nữa ngoan cố níu kéo lương tâm của hoàng đế hung bạo kia: “Yến Nhiễm cũng không có làm gì sai, ngài vì sao không thể vì Vương gia cùng… cùng thần thiếp một chút mà tha cho hắn một mạng. Huống chi… hắn… cùng với Trầm công tử cũng có chút giao tình, cầu ngài…”
“Không cần nói nữa!” Hoàng đế tàn nhẫn phóng một chưởng đập nát một phần tay vịn ghế, cả giận nói: “Ngươi nếu không ly khai ngay lập tức, cẩn thận Trẫm trị tội cả ngươi lẫn hắn!”
Y nói ra những lời này nguyên bản chỉ muốn đe dọa cho nàng biết khó mà lui nhưng sự xuất hiện của Trầm Doanh Thu sớm đã làm cho Hồ phi âm thầm nảy sinh tuyệt vọng. Giờ phút này đây lại nghe được lời uy hiếp vô tình, lãnh khốc đến vậy, nàng cuối cùng cũng mơ hồ hiểu rõ, từ trước đến nay chỉ có mình nhất kiến chung tình, trái tim này, nhu tình này vốn chẳng thể được người kia đáp trả. Xung quanh nàng bỗng chốc trở nên mông lung, hẫng một cái, cõi lòng chỉ còn lại một khoảng không vô định, trống rỗng, tất cả đều đã biến mất.
Trên đỉnh đầu, hoàng đế tọa tại đài cao dường như vừa nói gì đó nhưng nàng một điểm cũng nghe không rõ. Dường như đối mặt với nàng không còn là nam nhân nàng từng ái mộ và yêu say đắm mà chỉ là quân vương địch quốc hỉ nộ vô thường, tên cường đạo lãnh huyết bạo ngược.
“Không… Ta không đi!” Nàng cúi đầu ho khan vài tiếng, đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Chúng ta mặc dù không phải con dân Đại Diêm nhưng cũng biết đến đạo lý yêu hận. Thần thiếp nhất tâm ái mộ bệ hạ, thậm chí chịu đựng tiếng xấu bị người khinh bỉ, miệt thị vẫn muốn vào cung hầu hạ người. Nếu như nói yêu là sai lầm, là tội lỗi của thiếp, thì thỉnh người cho thiếp trước Yến Nhiễm mệnh tang hoàng tuyền!”
Vừa nói, nàng vừa thừa dịp thị vệ bên người không để tâm, cướp lấy trường kiếm bên hông hắn, từng bước lui về phía sau, kề thanh kim loại lạnh lẽo lên cổ.
“Ngươi làm vậy là có ý gì?” Hoàng đế vừa sợ vừa giận, hung tàn rống lớn: “Muốn uy hiếp Trẫm hay sao?”
Hồ phi thần tình kiên định nhưng nước mắt lại lã chã tuôn rơi, hơi mỉm cười, tha thiết đáp: “Thần thiếp chỉ cầu bệ hạ có thể nhượng bộ một bước, buông tha cho mọi người…”
Hoàng đế tựa hồ đã lay động.
Bàn tay y nắm chặt chậm rãi buông ra, nhưng ánh mắt vẫn âm hiểm như trước, thậm chí so với vừa rồi càng thêm hung ác vài phần.
Lý Tịch Trì đứng ở xa xa, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận rùng mình. Y nhận ra loại thần sắc này của huynh trưởng — đây không phải là thần sắc do dự thật sự, mà là đột nhiên đối mặt với trở ngại thì thoáng đình chỉ trong chốc lát.
Hành động của Hồ phi, quả thật làm y sinh ra chút chần chừ ngắn ngủi.
Nhưng dây dưa như vậy lại không có nghĩa là lương tâm hoàng đế có điểm nhượng bộ, mà là một lần nữa tâm tính ác độc nổi lên, muốn đem một điểm lương tri cuối cùng triệt để tiêu diệt, hoàn toàn chìm đắm vào bóng đen tham lam cùng ích kỉ cuồng vọng!
“Bệ hạ, bệ hạ!”
Hồ phi dưới đài vẫn khẩn thiết kêu gọi tựa hồ vẫn còn sót lại tia hy vọng rằng có thể gọi thứ gì đó quay về.
Song ngay lúc tiếng gọi thống thiết ấy vẫn đang vang lên, vị cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng chỉ nói ra ba chữ.
“… Ngươi không dám!”
Thời gian dường như đọng lại trong khoảnh khắc.
Yến Nhiễm mở to hai mắt, hắn nhìn thấy trang sức ánh lên những tia sáng loang loáng của Hồ phi trong đêm tối run rẩy. Hắn nghe thấy một trận dồn dập tiếng nàng ho khan giống như cả tim gan tâm phế cũng muốn ho ra ngoài. Vậy nhưng, sau một doạn thở dốc cùng cực thống khổ lại là một mảnh trầm tịch vô hồi.
Hồ phi nắm chặt thanh kiếm nhiễm máu đỏ tươi trong tay, cố sức nâng cái đầu xinh đẹp lên. Đôi mắt trong trẻo thấm nhuần bi lệ, nàng ai thương, đôi môi tự tiếu phi tiếu, hiền hòa cất tiếng:
“Yến Nhiễm… Một kiếm này, là vì chính ta!”
Trong không gian tĩnh mịch âm lãnh, cuối cùng vang lên, vẫn chỉ một thanh âm ly biệt này…