Xuân Lai Hồ Thủy Lục Như Lam

Chương 58:




Hoàng đế thấy máu đã ngừng chảy, rốt cục lấy lại được một điểm thần sắc thanh tỉnh nhưng cả người đã sớm ướt đẫm mồ hôi. Tiếp tục cúi đầu nhìn thi thể Hồ phi, trong lòng một cỗ hư không, trống rỗng, chằng màng đến uy nghi hoàng gia, uể oải ngồi trên bậc thang. Xuất thần. Hắn cư nhiên không cảm nhận được cơn đau đớn từ vết thương, cũng chẳng thể biết máu đã nhuộm tấm lưng mình thành một màu huyết sắc.
“Các ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì!” Lý Tịch Trì đột nhiên đối với Ngự lâm quân đang ngây ra như phỗng quát: “Không thấy Hoàng thượng bị thương sao? Mau tìm một thái y nữa đến đây!”
Nghe thấy những lời này, đường đường cửu ngũ chí tôn giống như một chú chó bị vứt bỏ rốt cục được nhớ đến, lần nữa ngẩng đầu.
Song, một lúc sau, ngoài hoa viên lại truyền đến thanh âm xung đột vũ trang. Binh lính chạy đi tìm thái y đột nhiên lại quay trở về, bẩm báo: “Bệ hạ, bên ngoài có rất nhiều giả sam quân!”
Đang nói, liền thấy hơn trăm binh sĩ tinh nhuệ nổi danh nhẹ nhàng tiến vào, trước tiên đuổi hết vô số đại thần đang ẩn núp ở xa xa ra ngoài sân.
Những người lính này cũng vì mặc áo giáp chế tác bằng da nâu mà được gọi là giả sam quân. Thống lĩnh của bọn họ đi tới bên người Lý Tịch Trì, ôm quyền hành lễ.
Giả sam quân vốn là quân trang bị dưới trướng Vương gia, bây giờ bất ngờ tập kích tại đây, hỏi là có ý gì?
Hoàng đế vẫn ngồi y nguyên ở bậc thang, cả người bỗng nhiên thoáng cái già đi vài tuổi.
“Ngươi… Ngay cả ngươi cũng muốn rời khỏi Trẫm?”
Y ngẩng đầu nhìn bào đệ đứng ở xa xa.
Lý Tịch Trì đồng dạng an tĩnh nhìn y.
“Có một số việc, thần đệ so với ngài sớm hiểu rõ hơn. Bởi vậy sẽ không lại sai lầm!”
Nói xong, y liền xoay người hướng Yến Nhiễm đang bị Ngự lâm quân giam giữ.
Bọn lính này nhìn thấy thiên tuế bị bức bách, trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao nữa, cuối cùng thuận theo y, hai bên tả hữu dần lui ra, mặc cho Lý Tịch Trì một lần nữa ôm Yến Nhiễm vào lòng.
Hai vệt nước mắt dài loang trên gương mặt xinh đẹp. Hắn ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, môi run rẩy một hồi, dường như có lời gì muốn nói, nhưng lại bởi vì người trước mặt chính là Lý Tịch Trì nên cũng đành giữ lại mà thôi.
Nhưng Lý Tịch Trì đã sớm nhìn thấu tâm tình của hắn.
“Không có ngươi, hết thảy những việc này sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh.”
Y thấp giọng nói: “Chỉ là sau khi nhìn thấy hết thảy những cảnh này, ngươi vẫn còn nghĩ muốn chết sao? Không phải bị bức đến bước đường cùng, có kẻ nào sẽ đi lựa chọn như vậy? Nhưng khi chết đi, cuộc đời ngươi đã lưu lại được cái gì …”
Vừa nói, y vừa hít sâu một hơi, đột nhiên ánh mắt thay đổi, thanh âm cũng chứa một tia run rẩy: “Đáp ứng ta, Yến Nhiễm! Ta thả ngươi đi, ngươi không thể như bọn họ!”
Yến Nhiễm vẫn bảo trì trầm mặc, tàn quang của ánh nến phía sau phác họa bóng dáng gầy yếu của hắn nhưng sống lưng lại thẳng tắp.
“… Ta sẽ không chết.” Hắn đột nhiên nhẹ nhàng trả lời: “Nhưng đối với ngươi sẽ rất mệt mỏi.”
Lý Tịch Trì không trả lời, chỉ là đột nhiên dùng lực, ôm hắn từ chỗ ngồi vào trong lòng mình, xoay người chậm rãi rời khỏi hoàng cung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.