Xuân Lai Hồ Thủy Lục Như Lam

Chương 63:




Thanh âm y phát ra từ phía sau Yến Nhiễm, âm thầm lượn lờ qua vai rồi nhanh chóng thẩm thấu vào màng nhĩ hắn.
“Lúc trước, ta bắt ngươi từ đại mạc đến đây, đơn giản chỉ muốn chiếm ngươi làm của riêng. Nguyên nhân là thế nên ta mới có thể đối với sự phản kháng của ngươi tức giận như vậy, thậm chí đối với ngươi làm ra… những chuyện tàn nhẫn. Lại không nghĩ khiến ngươi mang thai Mạc nhi… Mỗi lần ta nhớ đến những chuyện trước đây đều cảm thấy bản thân thực đáng sợ. Rốt cục ta cũng rõ ràng, rõ ràng ngươi không phải là đồ vật để ta cất giấu. Bởi vì đôi khi ngươi so với ta càng kiên cường hơn rất nhiều. Ta bây giờ yêu ngươi như thế, yêu thương một Đạm Thai Yến Nhiễm thế này… Xin ngươi hãy lấy thân phận của Bách Nguyệt vương tử mà cho ta một cơ hội nữa, cho ta một lần cơ hội nữa, ta sẽ hảo hảo bù đắp cho ngươi, nhất định sẽ bù đắp cho ngươi…”
Vừa nói, bàn tay rộng lớn của Lý Tịch Trì bắt đầu không an phận di chuyển khắp nơi. Từ đầu vai Yến Nhiễm hạ xuống, trong nước bí mật mò đến vết sẹo trên bụng hắn.
Mặc dù đã trải qua một khoảng thời gian ngày ngày được danh y trị liệu, vết thương đã hoàn toàn khép lại, nhưng vết sẹo kia sẽ mãi còn lại đó. Da thịt mới sinh ra gồ nhẹ lên rất dễ dàng có thể cảm thấy được.
Nước suối vốn ấm áp lại như khiến độ ấm trên ngón tay Lý Tịch Trì càng thêm rõ ràng. Yến Nhiễm không tự giác mà run rẩy một chút, lập tức cảm nhận được bàn tay Lý Tịch Trì bắt đầu di chuyển lên, quấn quanh rồi ôm lấy thắt lưng mình.
Sau lưng không còn là thành hồ đã cứng phủ rêu nữa, Yến Nhiễm cảm nhận được trống ngực của Lý Tịch Trì — đã gắt gao dán vào sau lưng hắn, mang theo nhiệt độ cơ thể nóng như thiêu như đốt.
Bất tri bất giác, hắn dĩ nhiên đã không còn đường thối lui.
Bàn tay Lý Tịch Trì êm ái di chuyển trong nước, ôm Yến Nhiễm tiến vào trong lòng mình. Cùng lúc đó, y cúi đầu đem hô hấp nóng bỏng dán lên chiếc cổ cao bóng loáng của hắn.
Hơi nước mờ ảo quấn quýt giữa không gian, y nhìn thấy khối thân thể gầy ốm trắng noãn nằm trong lòng mình từ tốn mà hiện lên từng mảng phấn hồng.
“Thả lỏng ra nào, hết thảy hãy giao cho ta, lúc này đây ta nhất định hảo hảo đối đãi ngươi…”
Nụ hôn, trong không khí mờ mịt hơi nước nhẹ nhàng hạ xuống. Bắt đầu chỉ ở hai gò má cùng thái dương, sau đó lan tràn rơi lên khóe môi, lại liếm tới một chút, cẩn cẩn dực dực mà chiếm lĩnh từng tấc da thịt. Đợi đến lúc hai cánh môi hồng nhuận không tự chủ được mà mở ra một chút, mới chậm rãi tiếp tục xâm nhập, tiếp theo chính thức trở thành một nụ hôn sâu thẳm không ngừng.
Yến Nhiễm cảm giác chính mình như bị hòa tan. Không khí ấm áp theo hô hấp tiến vào tất cả tứ chi của hắn, làm cho hắn choáng váng mê đắm như đang lạc giữa những bạch vân bồng bềnh, êm ái.
Long Tiên Hương khí chỉ có duy nhất Lý Tịch Trì độc hữu lan tràn trong miệng hắn, làm hắn hít thở không thông. Trong mông lung, cái loại hương thơm này lại bắt đầu theo thân thể của hắn di chuyển dần xuống dưới, liếm qua cần cổ trơn bóng cùng ***g ngực, lẻn vào trong nước, không ngại ngần hôn lên vết sẹo gồ nơi ổ bụng. Sau đó tiếp tục hạ xuống, mãi cho đến mật huyệt đang trầm ổn ngủ yên nơi hạ thân Yến Nhiễm.
“A…” Nơi tư mật bị đụng chạm ngoài dự liệu làm Yến Nhiễm nhịn không được rên lên một tiếng, thân thể đã lâu không có kinh nghiệm trải qua loại sự tình này nên mẫn cảm đến cực điểm, dục vọng đã lâu vẫn ngủ yên ổn cũng chầm chậm ngẩng đầu lên.
Kể cả trong giấc mộng hoang đường, táo bạo nhất cũng chưa từng xuất hiện qua loại cảnh tượng này. Yến Nhiễm biết Lý Tịch Trì lẻn vào trong nước là để làm cái gì. Hắn vô lực mà dựa vào vách dục trì, cảm nhận được hai chân mình bị tách rộng ra, cảm thấy dục vọng mềm mại giữa hai bắp đùi cương cứng, trở nên nóng cháy mà đứng thẳng lên.
Hắn mặc dù không có thói quen tận lực cấm dục. Nhưng mấy năm nay đến Liên Vương phủ đối với sự tình xảy ra chưa từng có nửa điểm muốn làm. Bởi vậy, đối với cỗ *** đột nhiên kéo đến như thủy triều này cư nhiên không hề có nửa điểm năng lực chống đỡ. Không bao lâu sau, hắn liền buồn bực hừ một tiếng, trước mắt lại một trận choáng váng, đảo điên.
Sau cao trào, hai mắt hắn mông lung nhìn thấy Lý Tịch Trì trồi lên mặt nước, khóe miệng mang theo một tia ngân dịch, nhất thời trên mặt không kìm được dâng lên một trận ửng hồng.
Mà loại màu hồng ửng này chính lại làm Lý Tịch Trì không sao rời mắt được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.