Xuân Nhật Trà Thục

Chương 2:




Khi tỉnh lại đã là nửa đêm, nằm ở trên giường mở mắt ra  là một mảng tối đen, Tằng đại phu chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, tay chân vô lực, đợi một, hai canh giờ sau mới thấy có chút khí lực, chịu đựng đau đầu khẽ động thân mình muốn xuống giường thắp một ngọn đèn. Hắn vừa mới bước xuống giường không biết vướng phải cái gì liền ngã nhào xuống đất, lại một phen đầu váng mắt hoa. Còn chưa kịp đứng lên đã thấy đèn sáng, Anh Nhân đứng ở cạnh bàn nhe răng oán hận nhìn hắn nói: “ Sư phụ, người đạp vào ta”. Tằng đại phu xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức mắng: “ tiểu tử nhà ngươi có giường sao không ngủ, ngủ dưới đất làm gì. Còn không mau đến đỡ ta dậy”. Sớm biết Anh Nhân ngủ dưới đất thì hắn đã không phải nhẫn nhịn để cho miệng khô lưỡi đắng lâu như vậy.

“Sư phụ là xương cốt lão hóa, có ngã cũng không tự mình dậy nổi” . Anh Nhân vừa lẩm bẩm vừa chạy lại nâng Tằng đại phu dậy, ngồi bên bàn,  mang nước đến cho hắn. Tằng đại phu một hơi uống cạn, thấy khá hơn một chút mới quay sang bảo: “ Anh Nhân ngươi về phòng ngủ đi”.


“ Không cần đâu sư phụ, người uống say quá liền đau đầu, để ta mát xa cho người”, lúc này Anh Nhân lại trở thành đồ đệ tri kỉ, nhu thuận như mèo con.
Tằng đại phu khó có được hưởng thụ đồ đệ chăm sóc, mát xa một lúc đầu đã bớt đau, cảm thấy thật thoải mái quay sang cười nói: “ Không tồi, huyệt vị, lực đạo đều rất chuẩn xác”.
“ Chỉ vì sư phụ dạy hảo mà thôi”, Anh Nhân nhanh nhảu bồi thêm một câu nịnh nọt.
Tằng đại phu trở tay kéo đầu Anh Nhân xuống, sau ót hắn vỗ vỗ mấy cái: “Nói, tử tiểu tử ngươi từ khi nào thì biết nói mấy câu lấy lòng vậy hả? Ngươi chắc hẳn là có việc, bằng không sẽ không làm thế này a.” Anh Nhân lập tức kêu oan: “ sư phụ, người như thế nào lại coi thường hiếu tâm của đồ đệ a”. “Hiếu tâm của ngươi???? Từ khi mang ngươi về y quán, ta hình như chưa từng thấy qua a”. Tằng đại phu không để cho đồ đệ chút mặt mũi, chống cằm nói: “ Ngươi mấy ngày nay rảnh rỗi đều chạy sang nhà Lâm đại thẩm kế bên chơi, chớ không phải ngươi thích tiểu cô nương Lâm gia sao????”.  “Sư phụ……” Anh Nhân khuôn mặt đỏ bừng, gấp đến độ giơ tay đá chân, “sư phụ….người đừng nói lung tung…..mới không phải….không phải a…”
Tằng đại phu thấy hắn khuôn mặt đỏ bừng bèn cười trêu hỏi: “ngươi xấu hổ sao???” Anh Nhân đầu đã như muốn bốc khói trong miệng nói loạn thất bát tao cái gì đó, “sư, sư phụ,…..ta biết Mẫn nhi xuất giá nên người đau lòng, vì thế mới uống rượu giải sầu….thế nhưng….thế nhưng….người không nên lấy đồ đệ ra làm trò cười để tiêu sầu a”.  “Tôn cô nương xuất giá”, trong đầu Tằng đại phu  bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh một cô nương đầu đội hồng trù.
“Di, chẳng phải người biết nên vừa rồi mới uống rượu sao??” Anh nhân nói.”Chính là  xuất giá hôm qua. Sư phụ, người lên xe ngựa không bao lâu, kiệu hoa của Mẫn nhi liền đánh qua trước cửa nhà ta. . . . . .” Tằng đại phu sợ run sau một lúc lâu, mới phun ra một câu: “gả đi cũng tốt” khiến cho Anh Nhân không hiểu ra sao trừng mắt nhìn hắn, sao sư phụ trên mặt không thấy nửa điểm khổ sở, chẳng lẽ sư phụ không thích Mẫn nhi sao?  Nhưng, chính là hắn rõ ràng nhìn thấy mỗi lần chẩn bệnh cho Mẫn nhi sư phụ đều liếc mắt nhìn nàng mà.
“Tốt lắm, quá nửa đêm rồi. Đừng nói vớ vẩn nữa , ngươi đi ngủ đi.” Tằng đại phu phất tay, có chút mất hứng thú.
“Sư phụ, người có phải hay không thương tâm quá …  a? Khó chịu trong lòng nhưng ngàn vạn lần đừng làm tổn thương thân thể a. Người thân mình vốn đã không tốt, nếu bị bệnh ai sẽ chiếu cố Anh Nhân.” Anh Nhân thật cẩn thận nói.
Tằng đại phu thấy bộ dáng khác người của tiểu quỷ này, càng nói càng kì cục, nhịn không được dở khóc dở cười, ở trên đầu hắn xao một chút, mắng: “Ngươi, tiểu hài tử làm sao học được những suy nghĩ loạn thất bát tao này, còn không mau đi ngủ.” Anh Nhân xoa cái trán, có chút ủy khuất, miệng thầm thì cũng không biết nói cái gì đó, không tình nguyện rời đi.
Tằng đại phu nhìn bóng dáng hắn, bất đắc dĩ  lắc lắc đầu. Có được đồ đệ tốt như thế, là chuyện may mắn nhất cuộc đời này của hắn.
Ngày kế, Anh Nhân thức dậy sớm, nhìn khí trời hảo liền đem dược liệu mang đi phơi nắng. Tằng đại phu từ trong phòng đi ra , nhìn thấy bộ dáng chịu khó của Anh Nhân, nhịn không được mỉm cười, lại đột nhiên nhớ tới chuyện của Kì phủ, trên mặt liền ủ dột.  Gọi Anh Nhân lại, nói: “Anh Nhân, đem dược liệu đều thu vào.” “Di? Vì cái gì? Hiện tại còn không nhanh phơi nắng , chờ thời tiết nóng lên, mưa dầm đến, nhiều dược liệu còn không sinh trùng biến chất. . . . . .” Tằng đại phu có chút không để ý nắm lên một ít dược liệu, trong tay chà xát  hồi lâu, than nhẹ một tiếng: “Thu vào, chúng ta rất nhanh sẽ chuyển nhà , dược liệu cũng không tiện mang theo. . . . . . Ngươi đi hỏi mấy y quán xung quanh xem có ai muốn mua chỗ dược liệu này, bán rẻ một chút cũng được”.  “A?” Anh Nhân kêu sợ hãi một tiếng: “Sư phụ, như thế nào đột nhiên phải chuyển nhà, y quán này của chúng ta làm ăn rất tốt mà. . . . . .”
Tằng đại phu trên mặt hiện lên một mạt cười khổ, vỗ vỗ đầu Anh Nhân nói: “Sư phụ khi còn trẻ không hiểu chuyện, làm nhiều chuyện không tốt, chọc giận không ít người, hôm trước bị người trong Kì phủ nhận ra sợ sẽ dẫn đến phiền toái. Ngươi nếu là thích tiểu cô nương Lâm gia, ta liền cùng Lâm đại thẩm nói chuyện. Bọn họ cô nhi quả phụ sống cũng không dễ dàng gì, đơn giản đem ngươi kén rể, ta đem sách thuốc lưu cho ngươi, chỉ cần ngươi đừng sợ khổ đến các sư phụ ở y quán khác học một chút kinh nghiệm, sau hai năm có thể tự hành nghề y, tự mình mở y quán , một nhà lúc đó sum vầy a.”
Anh nhân há miệng thở dốc, một hồi lâu sau mới nói: “Sư phụ đi nơi nào ta liền đi nơi đó, ta phải đi cùng sư phụ.” Tằng đại phu nghe hắn nói như vậy, trong lòng cực kỳ khuây khoả, cảm giác đứa nhỏ này hắn nuôi cũng không uổng, lại thấy Anh Nhân trên mặt rõ ràng còn lộ ra vẻ mặt  không cam chịu. Cũng không muốn đứa nhỏ này như vậy mà bỏ qua một đoạn duyên phận, liền nói: “Ngươi năm nay cũng đã mười lăm tuổi , cũng tới lúc tự quyết định những việc của bản thân, sư phụ cũng không phải là đi ngay, dù sao cũng phải đem y quán thu dọn cho tốt, trong khoảng thời gian này ngươi cứ ngẫm lại cho rõ ràng, tái định đoạt đi.”
“Vâng, sư phụ.”
Nói xong Anh Nhân thất thần đem dược liệu thu trở về, làm một mạch thẳng cho đến giữa trưa, Tằng đại phu tùy tiện làm một ít đồ ăn cùng Anh Nhân ăn, ngay cả cửa y quán cũng không mở, chính là  kiểm kê lại vật dụng trong y quán cùng dược liệu, có thể bán đều bán,  nhưng một phòng sách thuốc kia làm cho Tằng đại phu luyến tiếc, đây chính là do Tằng gia ba đời mới tích lũy được, từ tổ phụ đến phụ thân, rồi đến hắn, không biết hao tổn biết bao tâm huyết. Do dự mãi, cuối cùng lấy ra một ít sách quý, bản đơn lẻ, còn có tổ phụ cùng phụ thân nhiều năm kinh nghiệm làm nghề y được viết tay. Ước chừng đựng đầy một cái rương lớn.
Hôm sau, Anh Nhân chạy đến báo cho Hứa đại phu ở Vấn Giới y quán rằng Tằng đại phu sắp đóng cửa Hồi Xuân y quán. Hứa đại phu nghe xong vuốt râu kinh ngạc, qua trưa liền chạy đến tìm Tằng đại phu, lời nói thấm thía: “Hiền chất a, Tằng gia ngươi ba đời an cư trong thành An Dương này, tích lũy bao đời mới có  được Hồi xuân y quán này. Hiền chất có gì khó khăn, cứ việc nói với lão phu, lão phu cùng lệnh là bạn tri kỉ, đương nhiên sẽ trợ giúp toàn lực.”
Tằng đại phu cúi người hành lễ, tạ ơn nói: “Hứa bá phụ có lòng, tiểu chất thấy thật áy náy. Chính là thư thượng nói, đọc vạn quyển sách, không bằng đi ngàn dặm đường. Nay tiểu chất có đệ tử Anh Nhân, thông minh lanh lợi, học hành có chút thành tựu, duy chỉ không có kinh nghiệm, tiểu chất lần này đóng cửa y quán, đó là muốn dẫn Anh Nhân đi khắp nơi, dạy hắn đại khai nhãn giới mở mang kiến thức, cũng là đem y thuật Tằng gia ta phát dương quang đại.”
Hứa đại phu lại vuốt râu, nhíu mày nói: “Anh Nhân đứa nhỏ này cũng lanh lợi, chính là không phải người nhà Tằng gia, hiền chất cũng đã trưởng thành, phải quan tâm đến hương khói của Tằng gia, phát triển y thuật của tằng gia, sao lại cầu ngoại nhân???”
Này cũng là điển hình của thiên kiến bè phái, kỳ thật đừng nói là tại đây hạnh lâm, thiên hạ có mấy người được xưng là tay nghề tuyệt diệu mà sống mãi được, người nào cũng thế, phong bế tự thủ, truyền nội bất truyền ngoại, đến nay cũng không biết có bao nhiêu hảo bổn đều thành thất truyền. Tằng đại phu trong lòng mặc dù không cho là đúng, nhưng đối mặt trưởng bối lại không biểu hiện ra ngoài.             Thưa dạ, vài tiếng, lại nói: “Hứa bá phụ giáo huấn phải, tiểu chất tất nhiên giữ gìn bí kíp gia truyền không truyền cho người ngoài, chính là Anh Nhân theo cháu nhiều năm, không hiểu sự đời. Nếu không hiểu biết gì tương lai cũng không thể tự lập, tiểu chất lần này dẫn hắn xuất môn, cũng coi như đối hắn tận tâm, nhiều nhất là một năm sẽ trở về, đến lúc đó còn muốn nhờ Hứa bá phụ nói hộ việc hôn nhân, để cháu có thể duy trì hương khói Tằng gia.”
Lời này tự nhiên là nói cho có lệ, Tằng đại phu trong lòng thầm nghĩ hắn lần này đi có trở về hay không vẫn là chuyện chưa nghĩ đến. Chính là Hứa đại phu tâm tư rốt cuộc bị hắn lung lay, hướng Tằng đại phu, vẻ mặt an lòng, gật gật đầu nói: “Hiền chất hiểu được như vậy là tốt, cũng là tiến bộ, lệnh tôn lệnh đường dưới cửu tuyền cũng  mở mày mở mặt.” Lời này vừa nói đó là chỉ Tằng đại phu năm đó không hiểu chuyện,  đi theo người giang hồ chạy trốn vô tung vô ảnh. Để cho cha mẹ lo lắng, sinh khí đến phát bệnh đến, không quá vài năm liền đã qua đời. Tằng đại phu trong lòng vẫn áy náy. Lúc này Hứa đại phu lại trực tiếp nói ra, trong lòng tất nhiên là khổ sở, chỉ hận năm đó mình còn trẻ hết sức lông bông, đối với sự quan tâm của các trưởng bối cũng không để trong lòng.
Hứa đại phu thấy Tằng đại phu không nói lời nào, liền giáo huấn thêm một lúc, thấy Tằng đại phu sắp ngủ gà ngủ gật, mới vuốt râu chậm rãi nói: “Như vậy, hôm trước y quán ta mới từ Tương Tây nhập về một ít dược liệu, tiền vốn nhất thời khó có thể quay vòng, dược liệu của hiền chất lão phu nhiều nhất chỉ có thể mua non nửa, ta cấp trước bảy phần tiền, y quán này lão phu cũng có thể giúp đỡ trông nom một năm, nếu bỏ không thì thật phí, ta muốn thuê lại kiếm chút tiền, Hiền chất thấy sao?”. “Hảo, hảo. . . . . .” Tằng đại phu chỉ cần hắn không nói tiếp, mặc kệ cái gì cũng đều đáp ứng.  Kỳ thật dược liệu của Hồi xuân đều là hàng thượng phẩm rất khó kiếm, bán bảy thành cũng thật quá rẻ nhưng Tằng đại phu tính toán muốn mau rời đi nên bán năm thành cũng gật đầu đồng ý.
Hứa đại phu thấy hắn đồng ý nên rất sảng khoái, trong lòng lại có chút hối ý, chỉ cảm thấy vừa nãy có thể trả thấp một chút, nhưng là lời đã nói, hắn cùng với Tằng đại phu lại có bá chất chi nghị, cũng không hảo hơn nữa, liền lấy ra giấy bút viết ra dược đan cùng các khoản tiền lại bảo Tằng đại phu cho hai ngày để chuẩn bị sau đó sẽ đưa tiền tới. (cái lão này tưởng tốt, ai ngờ già mà tham quá =.=)
Tằng đại phu còn phải ngàn lần bái tạ mới đem lão nhân gia này cất bước, đưa đến ngoài cửa, chờ  Hứa đại phu đi khuất, mới xoay người vào cửa, còn chưa kịp đóng cửa lại thì Anh Nhân đã thở phì phì quay trở lại.
“Sư phụ, tức chết ta . . . . . . Tức chết ta . . . . . .”
Tằng đại phu thấy hắn trên mặt tức giận đến hồng hồng, rất là đáng yêu, nhịn không được mà nhéo má hắn một phen, cười nói: “Chính là bị Lí đại phu ở y quán kia vắt cổ chày ra nước rồi?” (=.= em í bị chèn ép đó).
Anh Nhân chạy vào nhà rót một chén trà, càu nhàu nói liền một hơi: “Người còn nói, người biết Lí đại phu ở thành An Dương này nổi tiếng là kẻ vắt cổ chày ra nước, vậy mà người còn muốn con đến mặc cả với hắn. Đáng giận, sư phụ, người biết hắn ra giá bao nhiêu không?”. Anh Nhân vừa nói vừa vươn ba ngón tay
“Giá thị trường là ba thành, ta phi, hắn tưởng Hồi xuân y quán ta là bán rác rưởi sao, hừ, lúc ấy ta liền cũng vắt cổ chày ra nước mà mặc cả một trận, hắc hắc, ta một bên sảo một bên cùng hắn mặc cả, ta trước tiên nói là chín thành, hắn lại nói bốn thành, ta  thế nào lại  mặc cả tiếp, thật sự là làm cho ta miệng đều khô. . . . . . Sư phụ, ta còn muốn uống trà. . . . . .”
Chờ Tằng đại phu lại rót một ly trà đến, Anh Nhân hét lên hơn phân nửa, mới đắc ý dào dạt nói tiếp.
“Sau chúng ta vẫn là sáu thành rồi bảy thành tranh cãi mãi, cuối cùng ta thắng, sư phụ, là bảy thành, tên ki bo kia nói ta mang dược liệu qua cho hắn, nhưng, sư phụ à, ta đã tính toán rất tốt nha, dược liệu bình thường thì ta mang cho hắn còn dược liệu quý thì ta mang theo, cho hắn tức chết”. Tằng đại phu mắt trừng lớn, nhìn Anh Nhân giật mình nói: “Bảy thành, ngươi có thể cùng cái tên vắt cổ chày ra nước kia thương lượng đến bảy thành!” Anh Nhân lập tức suy sụp, nói: “Sư phụ, người thấy ta mặc cả giá vẫn thấp sao?” Tằng đại phu cười gượng vài tiếng, vội hỏi: “Đương nhiên là Anh Nhân rất có khả năng nên mới làm cho ta giật mình , tương lai ngươi nhất định  so với ta còn là một đại phu tốt hơn.” Một câu làm thiếu niên lập tức thay đổi, nở nụ cười chạy đi.
Kế tiếp đó là đem tất cả dược liệu đều chuẩn bị tốt, chính là ai cũng không nghĩ đến việc đóng cửa y quán lại lu bù đến thế.
“Từ đại bá, thắt lưng của người khi còn trẻ phải chịu nhiều áp lực, bệnh căn không dứt, ta cũng bó tay. Thế nhưng không phải lần trước ta cũng đã dặn là không thể làm việc lao lực, sao không nghe, làm lúc này bệnh lại tái phát a….”  Lão nhân gia khuôn mặt đầy nếp nhăn, cười  khổ nói: “Ai, con ta không ở bên ta lại để lại cho ta mấy đứa cháu nhỏ làm ta muốn chết cũng không được còn nếu muốn sống thì phải có cơm ăn. Tằng đại phu, ngươi nếu tốt bụng thì thu ta ít tiền khám bệnh là tốt rồi”. “Từ đại bá, thuốc này rất tốt, người đi bảo Anh Nhân bốc thuốc này cho người. Mà đại tôn tử của nhà đại bá, năm nay cũng đã mười tuổi rồi phải không? Vậy bảo nó sang đây, ta dậy cho một ít phương pháp xoa bóp. Từ nay về sau có thể xoa bóp cho đại bá ”.
“Hảo, hảo. . . . . . đại phu ngươi thật tốt, ngươi đi rồi thật đáng tiếc a.” Lão nhân gia xoa xoa thắt lưng vui vẻ địa bốc thuốc đi.
Tằng đại phu xoa nắn cái trán, cảm giác có chút mệt mỏi, bưng một chén trà búp Minh tiền đã nguội lạnh uống một ngụm, đang định nghỉ ngơi một chút liền lại có người đến cầu chẩn. Hít một hơi Tằng đại phu lấy lại tinh thần.
Đã nhiều ngày, y quán đột nhiên trở nên bận rộn, nguyên lai là láng giềng phụ cận nghe nói Tằng đại phu sắp phải đi , đều vội vàng đến xem bệnh, kỳ thật hầu hết là có chút đau đầu nhức óc bệnh ngoài da, bình thường đều nhịn cho qua, đợi đến không nhịn được nữa mới đến tìm đại phu, tuy nói Tằng đại phu buổi sáng không xem bệnh, nhìn người thu tiền, tính nết quái đản, nhưng có điều, so sánh ba y quán ở thành bắc này Tằng đại phu là y thuật cao minh nhất, nếu là bệnh khó chữa thì đến tìm hắn là tốt nhất, hoặc nếu là bệnh không chữa được Tằng đại phu cũng sẽ dậy cách làm sao để bọn họ có thể nhất thời khỏe mạnh.
Làm người dở khóc dở cười chính là nguyên liệu bán ra vốn bị trả giá thấp nhưng mấy ngày nay vì dùng nhiều lại hứa bán cho Hứa đại phu một phần thế nên khi cái tên vắt cổ chày ra nước Lí đại phu đến thì dược liệu đã chẳng còn mấy làm hắn tức đến mức lông mao cả người dựng đứng hết lên, vừa mới xoay người bước ra cửa lại thấy không cam lòng bèn quay lại có bao nhiêu dược liệu bèn mang hết đi.
Tám, chín ngày sau, Hồi Xuân y quán trở nên trống trải, đêm dài tĩnh mịch, Tằng đại phu cầm theo ngọn đèn dạo qua đại sảnh đường một vòng. Bàn tay mơn trớn lên những bức tường đã tróc sơn cũ kĩ, cảm giác thô ráp mang theo những kí ức xưa kia mạnh mẽ cuộn trào, trong lòng một trận đau xót. Cắn  răng, trong cổ họng lại nén không được một tiếng cười nhẹ, phảng phất tự giễu, hắn làm sai cái gì. . . . . . Chính là yêu  một kẻ không nên yêu. . . . . . Ngày xưa danh dương thiên hạ Xích Thánh Thủ, vậy mà bây giờ lại giống như một con chuột không thể ra ngoài ánh nắng mặt trời, suốt ngày lẩn trốn. Mười năm trước hắn còn có nhà để trốn nhưng bây giờ đến nhà cũng không có, hắn có thể trốn đến nơi nào đây?
Thân thể theo tường chậm rãi trượt ngồi dưới đất, ngọn đèn từ từ tuột khỏi tay, hai bàn tay che kín khuôn mặt lộ ra dáng vẻ yếu ớt. Hắn không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng này của mình, lại càng không muốn Anh Nhân khinh thường sư phụ hắn. Năm đó cha mẹ hắn bị bệnh, vô cùng thống khổ, nếu không phải vì vướng bận Anh Nhân thì đã mấy lần tìm đến cái chết. Đứa nhỏ đó khi xưa là một đứa trẻ hồn nhiên, khuôn mặt luôn tươi cười an ủi hắn, hắn sao lại có thể để phí hoài bao tâm tư của Anh Nhân.
Nghĩ như vậy, tinh thần hắn mơ hồ đứng lên, mông mông lung lung cũng không biết là mơ hay tỉnh. Đợi đến khi thân thể hắn truyền đến một trận đau đớn mới hơi tỉnh, lấy tay xoa xoa mặt, trước mắt hơi chói mới biết là trời đã sáng. Ánh sáng chiếu qua song cửa cũng giống như ánh sáng chiếu vào trong lòng. Hắn giật mình, cảm giác trong lòng có chút dịu lại, trên mặt thoáng hiện nét cười vân đạm phong khinh. Bao nhiêu lưu luyến, thương tâm từ nay trút bỏ. Sau này hắn sẽ cùng Anh Nhân du sơn ngoạn thủy, tìm một mảnh đất yên bình, mở một y quán nhỏ, sẽ không đến mức chết đói là được.
Nghĩ thông suốt , Tằng đại phu chỉ cảm thấy là mình đã tự tìm đến phiền não, liền  đứng dậy, mới phát giác thân thể hư nhuyễn trầm trọng không thể động thân. Khẽ thở dài một tiếng hắn khẽ giật mình, vừa mới tự hứa sẽ trút bỏ tất cả sao bây giờ đã quên, đây chính là tật xấu nhiều năm. Mọi người đều nói Tằng đại phu quái tính quái nết, thích lại giường, có y cách, tính tình lại lạnh bạc. Bọn họ làm sao lại không biết hắn thích lại giường, mặt trời mà chưa lên cao thì thân thể hắn chắc chắn sẽ không phải của hắn không thể tùy tiện mà sai bảo được. Cuối cùng lại nói, trị được bách bệnh thì sao, hắn rốt cuộc cũng không thể trị được bệnh của chính mình.  Bất đắc dĩ, chỉ có thể chờ mà thôi. Anh Nhân cũng vừa tỉnh lại, dụi dụi mắt đi đến.  “A. . . . . . Sư phụ, người như thế nào lại ngồi ở chỗ này?”
“Không có gì, chắc đêm qua ta bị mộng du.”, Tằng đại phu vươn tay, để cho Anh Nhân dìu hắn đứng lên.
Anh Nhân hoài nghi xem xem xét xét Tằng đại phu, thiếu niên mặc dù không khỏe cũng cố đỡ Tằng đại phu trở về phòng. Tuy nói Tằng đại phu không nặng nhưng cũng làm hắn vất vả lắm mới có thể đưa về phòng, tiện thể đem chăn đắp lên người cho Tằng đại phu. Anh Nhân nhịn không được bèn hỏi: “ Sư phụ, người luyến tiếc nơi này sao? Kỳ thật ta cũng rất luyến tiếc, ta muốn cùng Lâm muội muội nói chuyện thật nhiều, chỉ là mãi vẫn chưa nói được gì”. Tằng đại phu khẽ cười, một lát sau mới nói tiếp: “ Đến bây giờ không thể quay lại được nữa, vẫn phải đi thôi. Anh Nhân, nếu ngươi thật sự không thể từ bỏ, vậy hãy lưu lại đi”. “Không cần.” Thiếu niên nét mặt trở nên nghiêm túc không nói nữa.
Chờ Tằng đại phu có thể đứng dậy , hắn lấy ra  ước chừng một nửa tiền tiết kiệm mang theo Anh Nhân ra chợ mua một chiếc xe ngựa cũ cùng một ít nhu yếu phẩm. Anh Nhân chưa từng ngồi xe ngựa vì thế cảm giác rất mới lạ, quấn quýt lấy Tằng đại phu muốn học. Anh Nhân cũng thực thông minh, mới học nửa ngày đã ngồi trước xe ngựa, một tay nắm dây cương, một tay vung mã tiên. Tằng đại phu đặt bên trong xe ngựa hai chiếc chăn, một cái chiếu và một ít nhu yếu phẩm như muối ăn, đá đánh lửa…, phía trên xe ngựa được che bằng vải dầu để tránh mưa.
Ngày kế, không đợi quá ngọ, Tằng đại phu liền mang theo Anh Nhân rời khỏi thành An Dương. Hắn sợ người của Kì phủ biết được liền theo đường vòng phía tây, dọc theo quan đạo một đường ra khỏi thành. Ai ngờ đi chưa được năm dặm, xe ngựa mới vừa đi vào một khu rừng đã thấy xuất hiện hai tên bang nhân đang cầm đao kiếm, xung quanh còn có hơn mười cỗ thi thể, còn có không ít người nằm trên mặt đất kêu rên, người đầy máu, hẳn là bị thương không nhẹ.
“Sư, sư phụ. . . . . .” Anh Nhân chưa thấy qua nhiều máu như vậy, sợ tới mức hét to một tiếng liền nhảy xuống xe. Thì ra là bản tính của đại phu, thấy người bị thương liền muốn theo bản năng đi xem xét. Tằng đại phu một phen kéo lấy Anh Nhân, thấp giọng nói: “Nhàn sự thiểu quản.” Hắn vừa thấy cách ăn mặc của hai bang nhân liền biết là Túc Kiếm bang cùng Bình Nam bang lại khởi tranh. Giang hồ phân tranh, trốn còn không kịp, lập tức vung dây cương, quay xe lại, men theo bìa rừng theo một tiểu lộ mà đi.  Đi được một thời gian, đến Thọ Quang trấn thì trời đã tối đen. Cũng may nơi này cách thành An Dương không xa cũng không có thú dữ thường xuyên lui tới vì vậy qua đêm cũng coi như an toàn
Nơi dừng xe có một con sông chảy qua. Tằng đại phu bèn xuống xe kiếm chút củi khô nhóm lửa, từ trong xe lấy ra một cái nồi, một ít rau củ, lại lấy thêm một ít nước. Anh Nhân lần đầu tiên trải qua cảnh màn trời chiếu đất cảm thấy mới mẻ vô cùng vây quanh Tằng đại phu hỏi đông hỏi tây. Tằng đại phu nhìn bộ dáng vui vẻ của hắn chợt nhớ tới khi mình bằng tuổi Anh Nhân. Mặc dù cuộc sống không an nhàn như Anh Nhân, so với Anh Nhân thì càng hướng ngoại hơn thì không khỏi tâm sinh cảm khái. Chỉ tiếc lòng người giờ đã đổi thay.
Nếm qua đồ vật này nọ sau, Anh Nhân vẫn là hưng phấn, vòng quanh xe ngựa chạy đông chạy tây, Tằng đại phu vẫn mặc kệ hắn, thu dọn sach sẽ lại bỏ thêm chút củi lửa, dặn hắn một câu: “Đừng chạy xa”, liền tự lên xe ngựa, vuốt vuốt thắt lưng mấy cái không khỏi cảm thán, thời gian quả thật không buông tha ai. Cả ngày ngồi trên xe ngựa nên giờ ăn có chút không tiêu. Tuy nói đã qua thanh minh nhưng hiện giờ vẫn cảm thấy hơi hơi lạnh. Tằng đại phu lấy ra chăn đệm. Vừa mới trải xong liền nghe thấy Anh Nhân ở bên ngoài hô to gọi nhỏ.
“Sư phụ, sư phụ. . . . . .”
“Chuyện gì?” Tằng đại phu vươn đầu ra khỏi xe ngựa. Chỉ thấy Anh Nhân hoang mang rối loạn khoát khoát tay hướng bên này vọt đến.
“Sư phụ, bên kia. . . . . . Bên kia cây cỏ động, thật đáng sợ, có phải hay không có lang a!” Tằng đại phu ở trên đầu hắn xao một cái, không biết nên khóc hay nên cười nói: “Ngươi là đọc nhiều chuyện xưa quá rồi, ngoại ô An Dương từ khi nào thì nhiều lang như vậy a, đi lên nghỉ ngơi đi, sáng sớm liền phải đi, ta thân mình không khỏe, còn cần ngươi đánh xe.”
“Nga!”
Anh Nhân vẻ mặt đau khổ lên tiếng liền hướng trên xe đi, đại để vẫn là hưng phấn, ngủ không được, ngồi trong chốc lát, thấy Tằng đại phu cởi hài muốn đi ngủ, hắn cuối cùng nhịn không được lại xuống xe, Tằng đại phu nhìn bóng dáng hắn  lắc đầu, tiểu hài tử chính là ham chơi, tò mò, cũng không quản hắn.
“A, sư phụ. . . . . . Sư phụ. . . . . .” Không bao lâu sau, Anh Nhân lại hô to gọi nhỏ, xốc lên màn xe. Giữ chặt Tằng đại phu kéo hắn xuống xe.
“Anh Nhân!”  Tằng đại phu cuối cùng có chút bực mình, hắn bị Anh Nhân dựng dậy kéo đi, đang muốn trách cứ lại thấy trên tay nó một mảnh hồng hồng, đúng là máu, không khỏi cả kinh nói: “A, ngươi bị thương, thật sự có lang sao?” Cũng không từng nghe nói vùng ngoại ô có lang thường lui tới.
“Không đúng không đúng. Là một người, bị thương, chảy thiệt nhiều máu, sư phụ người mau cứu cứu hắn đi.” Nguyên lai Anh Nhân thủy chung không thể nhịn xuống tò mò chạy về phía cây cỏ lay động kia, vừa đẩy ra cỏ dại liền thấy đúng là có một người nằm ở đó. Bản năng đại phu lần thứ hai phát tác, hắn muốn giúp kẻ kia cầm máu nhưng lại biết mình không đủ khả năng liền chạy về tìm sư phụ cầu cứu.
Tằng đại phu ngưng tụ lại  mi, đã hơn nửa đêm, vùng hoang vu dã ngoại, một kẻ bị trọng thương, thật đúng là phiền toái a.
“Sư phụ, người là đại phu a. . . . . .” Anh Nhân đáng thương hề hề nhìn Tằng đại phu.
Tằng đại phu bất đắc dĩ cũng không đành lòng gạt bỏ mảnh hảo tâm của  Anh Nhân. Đi theo xuống xe, không nói gì liền xem xét. Hắn nhìn  Anh Nhân bộ dáng vui mừng, mới nghĩ  đứa nhỏ này so với hắn càng thích hợp làm một đại phu hơn vì hắn trời sinh tâm địa Bồ Tát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.