Đại học Majestic là đại học danh tiếng trong nước, phần lớn học sinh trong trường không phải con ông cháu cha thì cũng là gia đình quý tộc. Đại học với tòa nhà cao ba mươi tầng, đầy đủ tiện nghi của một trường đại học đẳng cấp quốc tế. Căn tin sạch sẽ, thoáng mát, bàn ghế cao cấp, thực phẩm an toàn. Thư viện thiết kế theo mô hình hiện đại, khoảng trống rộng rãi, sofa mềm quanh bàn trà với hơn hai mươi tủ sách gỗ xếp ngăn nắp.
Thoang thoảng hương thơm hoa hồng trắng mang lại sự tao nhã, trang trọng cho thư viện, tạo cảm giác thư thái, chủ động để làm chủ quá trình khám phá tri thức của sinh viên. Bên trong còn có nhiều khu phức hợp phục vụ cho các hoạt động giải trí, sân vận động quy mô tầm cỡ, khuôn viên trải dài với bãi cỏ xanh mướt, những hàng cây xanh, hoa lá, tựa cảnh sắc thiên nhiên đẹp đến nao lòng.
Phòng học một trăm linh bảy, tầng hai.
"Wow! Kim Yến bộ Makeup này đẹp quá! Nhìn đủ biết hàng hiệu, chắc mua mắc tiền lắm phải không? Cậu đúng là sướng thật!"
Mấy đứa con gái chuyên xe xua tụ tập lại trầm trồ, miệng đứa nào đứa nấy cứ hót cả lên, tranh nhau lấy lòng Kim Yến.
Kim Yến được đà càng khoa trương hơn, mũi trương phồng cả lên, hãnh diện, khoái chí cười.
"Còn phải nói, bộ Makeup này chỉ sản xuất duy nhất mười bộ thôi, có tiền cũng chưa chắc đã mua được."
Đang khoe khoang bỗng cặp mắt Kim Yến liếc xéo khi thấy Xuyến Chi từ ngoài cửa đi vào. Ả hừ lạnh một tiếng rồi mỉa mai.
"Con quê mùa đến rồi! Làm mất hết cả hứng!"
Mấy con nhỏ bên cạnh cũng hùa theo xoi mói, bới móc Xuyến Chi.
"Sao không bảo cha cậu đuổi quách nó đi cho xong? Để khỏi phải chướng tai ghai mắt!"
Mỹ Lệ tay cầm hộp phấn vừa đánh, vừa liếc sang Xuyến Chi nói. Mỹ Lệ là bạn thân của Kim Yến từ cấp một, nhà của ả cũng được coi là giàu sang. Tính cách lại điệu nhảy nước, đa số đồ dùng của cô ả đều là màu hường cánh sen và tính tình chảnh chọe, chua ngoa cũng không hề thua kém Phan Kim Yến.
"Dù sao nó cũng là cốt nhục của cha mình. Thôi thì để nó lại, có nó làm thú nhồi bông xả stress mỗi khi tức giận cũng không tồi."
Kim Yến cố ý nói to lên cho cả lớp cùng nghe, múc đích ả muốn chọc quê Xuyến Chi và cũng đang giằn mặt để cô tự biết thân biết phận mà lượng sức mình. Nhưng thực chất ả ta là cái thá gì mà dám đuổi cô ra khỏi nhà họ Phan cơ chứ?
Xuyến Chi bước lại bàn ngồi chẳng màng bận tâm, đối với cô bọn chúng chỉ là một lũ rác rưởi, mà đã là rác thì nên vứt đi là xong. Cô đưa tay vào túi áo rút tai phone ra đeo lên tai và vừa nghe nhạc vừa đọc sách khiến cho Kim Yến vô cùng tức tối. Kim Yến ngoắc tay ra lệnh cho mấy đứa con gái tiến đến bàn Xuyến Chi, mặt ả vênh váo đá vào chân bàn.
"Ê! Con quê mùa! Dám lên mặt với tao à?"
Xuyến Chi vẫn thản nhiên ngồi đọc sách xem lời nói Kim Yến như gió thoảng qua tai. Cô nghe mùi sắp oánh nhau đâu đây rồi. Nhưng với lũ này chỉ cần một búng tay là nhừ xương, cần gì phải nói nhiều.
"Dám phớt lờ lời tao nói? Mày an gan hùm đấy?"
Kim Yến đưa tay giật sợi dây chuyền hình hoa xuyến chi trên cổ cô, giọng điệu cười giễu cợt.
"Tao thấy mày cứ đeo khư khư sợi dây này, chắc hẳn nó quan trọng với mày lắm, hay là tao ném nó đi nhé?"
Một trong số đứa con gái lên tiếng làm cả bọn cười phá lên.
"Kim Yến trả lại cho người ta đi! Mắc công nó lại khóc lóc, quỳ xin thì tội nghiệp lắm haha!"
"Tao đếm từ một đến ba nếu không trả lại thì có trời cũng không cứu được mày, ngay cả lũ bọn này."
Xuyến Chi nhìn Kim Yến và bọn con gái ánh mắt như muốn rướm máu, luồng sát khí tỏa ra mang theo ngọn lửa đang bốc cháy. Bọn chúng tưởng có thể bắt nạt được cô sao? Nằm mơ đi!
"Mày nghĩ mình có cơ hội?"
Kim Yến đưa tay lên mồm cười một tràn chế nhạo, tiếng cười to văng vẳng khắp phòng học. Kết thúc giàn cười Kim Yến chỉ tay vào người Xuyến Chi và hét vào mặt cô.
"Tao sẽ khiến cho mày phải quỳ xuống van xin để được tao buông tha! Mọi ngày ở nhà có cha bênh vực, còn đến lớp để tao xem ai sẽ cứu mày đây?"
Kim Yến nghênh mặt giơ tay phải lên búng một cái tách. Lập tức những đứa con trai trong lớp đứng dậy, ngông nghênh bước xuống nhận mệnh lệnh.
Từ lúc đi học đến giờ, Kim Yến luôn lợi dụng gia thế của Phan Mạnh Vũ và tiền bạc để đè đầu cưỡi cổ những học sinh khác, bắt mọi người phải phục tùng mình. Bởi gia thế của tập đoàn họ Phan quá hùng mạnh nên mọi người trong lớp chẳng ai dám phản kháng. Cho đến cấp ba bản tính đó vẫn không hề thay đổi.
Xuyến Chi đặt nhẹ cuốn sách xuống bàn đứng dậy khởi động tay chân, chẳng chút ngán ngẫm. Cô đã nhẫn nhịn lâu lắm rồi, mười năm là quá đủ, bây giờ cô đã khác xưa, trở nên mạnh mẽ không còn yếu đuối nữa. Bất cứ ai cũng đừng hòng ức hiếp cô.
* * *
Vào thời điểm đó, trước sân trường Majestic. Hai chiếc xe Bugatti La Voiture Noire đen bóng và chiếc Bugatti Centodieci trắng lóa chạy vào rẽ sang hai bên và thắng gấp một cách đột ngột. Cửa hai chiếc xe mở ra cùng lúc, hai người con trai đồng loạt bước ra.
Đột nhiên khắp khung cửa các lớp học đám con gái nháo nhào cả lên, ùa ra như đàn ông vỡ tổ, hò hét muốn nổ tung màn nhĩ.
"Aaaa! Anh Kỳ Thiên! Anh Khải Lâm đến rồi!"
Kỳ Thiên bước xuống xe mái tóc màu nâu khói phủ trán rẻ ngôi giữa, uốn xoăn nhẹ bồng bềnh. Hắn hất mặt sang trái, mái tóc phất phơ trong gió để lộ khuôn mặt trái xoan trắn trẻo, đôi hàng mi cong vút, sóng mũi dài cao, đôi môi căn mọng đính khuyên sáng lấp lánh. Chàng trai mái tóc màu nâu khói nháy mắt một cái, nhếch môi cười nhẹ một cái khiến tất thảy bọn con gái tim muốn nhảy ra ngoài, càng gào thét dữ dội hơn.
Nhan sắc cũng không thua kém, Khải Lâm khuôn mặt trái tim lại có phần hiền lành hơn, tóc tỉa layer màu hạt dẻ. Đến cả nụ cười cũng nhẹ nhàng nữa, chỉ cần anh cười nhẹ một cái cũng đủ để bọn con gái chết mê chết mệt, sẵn sàng vào sinh ra tử vì anh.
Hai chàng trai phong lưu, lãng tử, dáng người cao ráo trên một mét bảy lăm. Diện sơ mi trắng dài xắn tay, quần âu, thêm đôi sneaker kiểu dáng có phần đơn giản nhưng mang lại vẻ đẹp tao nhã, tự do phóng khoáng, năng động và cuốn hút. Dáng đi uyển chuyển, ngay cả góc nghiêng cũng đẹp chết người. Một đống xôn xao, reo hò liền rẻ sang hai bên nhường đường cho hai chàng trai. Cả bọn ngất ngây, đắm chìm trong khung cảnh ảo mộng.
* * *
Phòng học một trăm linh bảy.
Xuyến Chi như cơn lốc xoáy đánh móc vòng từ ngoài vào, đá tống ngang ra bằng bàn chân, lập tức một thằng trong đám văng ra khỏi lớp xẹt ngang trước mặt hai chàng trai và dính bẹp vào tường ban công. Thằng vừa bị xử mặt nhăn lại, đau đớn ôm lấy bụng nằm quằn quại trên đất.
Xui thay Kỳ Thiên và Khải Lâm cũng ở đây nên chắc hẳn nguyên cả trường cũng chiêm ngưỡng được cảnh tượng khủng khiếp này. Hai chàng trai nhìn vào bên trong vô cùng ngạc nhiên. Làm sao có thể? Một đứa con gái đang xử cả đám nam nhi? Tại sao lại không? Với Xuyến Chi bình thường thôi. Có lẽ đó cũng chính là châm ngôn sống của cô vì đối với cô cái gì cũng quá đỗi bình thường, không nhất thiết phải đặt nặng vấn đề.
Bọn con gái ba hồn, chín vía bay từ lúc nào thần không biết, quỷ không hay. Cả bọn đứng trố mắt ra nhìn, đám con trai còn lại được làm gương bởi đứa đầu tiên nên hoảng hồn, run sợ, không dám tiến lên.
"Đánh nó đi! Còn chần chừ gì nữa?"
Nhưng rồi cả đám vẫn nhất quyết thừa thua xông lên sau tiếng hét thôi thúc của Kim Yến, mặc dù nhắm chắc phần tả tơi. Lập tức Xuyến Chi nhanh hơn súng túm lấy đầu tóc một tên giọng một cái rõ mạnh xuống bàn xịt cả máu. Hai đứa còn lại một đứa bị lên gối ngay thằng em thốn đau đến toát cả mồ hôi, hai tay ôm chặt chỗ ấy muốn ngất té xuống sàn. Đứa cuối cùng được kết thúc bởi đòn đá bay năm trăm bốn mươi độ đẹp mắt và đầy uy lực.
Xuyến Chi phủi phủi hai tay nhìn sang Kim Yến, ánh mắt đầy sát khí nhếch môi cười khinh bỉ.
"Đừng có mà chọc điên tao vì bất cứ khi nào tao cũng có thể xử đẹp mày! Tao không nhịn nữa đâu."
Kim Yến run run sợ tái cả mặt, ả không ngờ chỉ mới mười năm mà Xuyến Chi lại thay đổi đáng sợ như vậy. Ả đưa sợi dây chuyền cho đứa con gái bên cạnh, cả đám đùn đẩy nhau không dám mang trả sợi dây chuyền lại cho Xuyến Chi.
Xuyến Chi chậm rãi tiến lại, ý nghĩ toang rồi đang vụt lên trong suy nghĩ của từng đứa. Bọn chúng nhắm chặt mắt, nín thở, run lẫy bẫy như lũ chuột nhắt sắp bị một con mèo vồ lấy. Xuyến Chi càng đến gần, cô đưa tay giật lấy sợi dây rồi quay người bỏ đi. Lúc này cả bọn được phen hú vía, thở phù một cách nhẹ nhõm.
Kim Yến nhìn ra cửa thấy đám nữ sinh, nam sinh trong trường đứng bên ngoài hóng biến đang tỏ thái độ ngưỡng mộ, trầm trồ khen Xuyến Chi.
"Hình như là hai đứa con gái của của tập đoàn Phan Nhân đấy!"
"Nhìn cô gái vừa đi ra sao mà mãnh mẽ và cá tính thế nhờ? Còn nhìn lại cô kia thì cứ như ba cái dạng đỏng đảnh, chảnh chọe ấy!"
"Nhìn cái mặt là đủ biết tính cách rồi, còn phải nói nữa haha!"
Kim Yến tức muốn ói máu, mặt mũi nhục nhã ê chề không dám nhìn bất cứ ai. Ả giận dữ đập một cái thật mạnh xuống bàn nhưng vừa dứt nắm đấm Kim Yến ngay lập tức rút tay lên, đau muốn phát khóc.
Đó có phải cái kết cho những kẻ thích thể hiện? Cả đám sinh viên bên ngoài được dịp cười nghiêng ngả muốn rớt cả nước mắt.