Xuyên Đến Năm 70 Gả Đầu Bếp

Chương 51: Hoắc Gia Hâm bị phạt




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên Đảng Thành Quân ổn thỏa thì bên Hoắc Nhị Quân có chút vấn đề nhỏ, lúc trước anh tới không hề nghĩ đến Hoắc Tam Hưng cũng đến, giường chỉ làm một cái đủ cho một người ngủ, ngoài ra trong phòng không còn gì khác, Hoắc Tam Hưng đột nhiên tới nên không có chỗ ngủ.
Cuối cùng vẫn phải đi nhà Lục Hồng Binh tìm 3 tấm gỗ dài, tạm thời dùng ghế dài ghép lại, mới tìm được chỗ cho Hoắc Tam Hưng ngủ.
Đợi bọn họ ầm ĩ làm xong đã hơn nửa đêm, Đảng Thành Quân sắp xếp cho Hoắc Tam Hưng xong liền về phòng mình, thấy Hoắc Nhung đã nằm trong ổ chăn, mắt nhắm lại ngủ thật ngon.
Đảng Thành Quân biết ban ngày Hoắc Nhung say xe khó chịu, cũng không đánh thức cô, thu thập một chút liền nhẹ nhàng nằm lên giường, bên này anh chưa có hành động gì Hoắc Nhung đang ngủ say lại đột nhiên mở to mắt, sau khi mơ mơ màng màng xác định người trước mắt là Đảng Thành Quân, liền duỗi tay kéo cánh tay anh, sau đó chui vào lòng anh, lại thỏa mãn đem tay anh đặt trên eo mình.
Cô hoàn toàn không biết hành động vô ý thức của bản thân có bao nhiêu dày vò với Đảng Thành Quân, ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, nhớ tới mấy tháng qua sống một ngày như một năm, Đảng Thành Quân lại chỉ có thể chịu đựng không thể làm gì, còn không nỡ buông người ra ôm chặt chẽ, cho đến khi mặt trăng lên rất cao, anh mới có chút mơ hồ buồn ngủ, hôn lung tung hai cái lên trán Hoắc Nhung liền ngủ.
Có Đảng Thành Quân ở bên cạnh hiếm khi Hoắc Nhung có được giấc ngủ ngon, sáng hôm sau tinh thần sảng khoái rời giường, Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng cũng đã dậy, đang ngồi xổm cạnh phòng bếp múc nước rửa mặt, thấy Hoắc Nhung đi ra, Hoắc Nhị Quân hắt nước đã dùng trong chậu đi, tiện tay múc một chậu cho cô nói: "Hai đứa tới anh cả cũng không biết nhỉ."
Hoắc Nhung gật đầu, cô muốn cho các anh một niềm vui bất ngờ, tất nhiên cũng không nói với anh cả.
Trên gương mặt đẹp trai của Hoắc Tam Hưng đầy giọt nước, lau cũng không lau, chi dùng tay tùy tiện quệt một cái: "Hôm nay mấy người các anh không bận sao? Nếu không chúng ta đi gặp anh cả đi."
Hoắc Tam Hưng và Hoắc Nhung mới từ nhà tới, khẳng định muốn đi nhà Hoắc Nhất Minh một chuyến, nhưng phải xem Hoắc Nhị Quân và Đảng Thành Quân có thời gian rảnh không đã.
Hoắc Nhị Quân trả lời: "Bên Đảng Thành Quân hai ngày trước vừa mới làm xong một bữa tiệc sau đó không có việc, vừa vặn có thời gian, bên anh cũng không có việc gì, Thành Quân biết mấy đứa chắc chắn muốn đi nhà anh cả, sáng sớm đã đi nhà anh Hồng Binh nói với người ta, thời gian hôm nay đều để trống hết, chuyện gì cũng không làm."
Hoắc Nhung nghe vậy khóe miệng cong lên, tuy Đảng Thành Quân cái gì cũng không nói nhưng sự tình luôn làm thỏa đáng.
"Được, đợi ăn cơm xong chúng ta cùng đi nhà anh cả." Hoắc Tam Hưng nói tiếp.
Ba anh em bàn bạc xong việc chính, hai anh em Hoắc Nhị Quân liền tiếp tục đi sửa chữa giường Hoắc Tam Hưng, tuy ghép tấm gỗ lại cũng có thể ngủ, nhưng rốt cuộc thô sơ, độ cao ghế và giường của Hoắc Nhị Quân không giống nhau, Hoắc Tam Hưng ngủ cao hơn một khúc lớn, cả đêm không dám xoay người, sợ động một cái liền ngã xuống.
Dù sao là muốn ở lâu dài, cho nên sáng sớm Hoắc Nhị Quân liền ra ngoài tìm hàng xóm mượn cái cưa, lại di chuyển cục đá, tính toán cẩn thẩn làm cho Hoắc Tam Hưng một cái giường.
Hoắc Nhung không có nhiệm vụ gì cố định, quay đầu vào phòng bếp, thấy Đảng Thành Quân đưa lưng về phía mình đang bận rộn trước cái thớt, không biết đang làm gì nhưng bóng lưng vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Thời tiết ấm áp anh chỉ mặc một cái áo mỏng, tay áo vén đến khuỷu tay, lộ ra đường cong cẳng tay gọn gàng, dưới nước da màu lúa mạch, cơ bắp theo động tác của anh từng cái từng cái hiện ra rõ ràng, không hề khoa trương lại tràn ngập vẻ đẹp của sức mạnh.
Đôi chân thon dài thẳng tắp bọc trong chiếc quần không hề thời thượng, lại làm người ta liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra dáng người chủ nhân rất tốt.
Hoắc Nhung đánh giá anh từ trên xuống dưới một lần, càng cảm thấy dáng người của người đàn ông của mình tốt, vai rộng hông hẹp có cơ bắp, đồng thời đẹp trai còn làm người ta tràn đầy cảm giác an toàn.
Cô đang nhìn chằm chằm Đảng Thành Quân đánh giá hăng say, lại không ngờ người cô đánh giá quay đầu qua, cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt, sợ anh biết bản thân đang nhìn chằm chằm eo và chân anh xem hăng say, có chút chột dạ hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
Đảng Thành Quân thấy cô tới, khóe miệng cong lên rất nhỏ, nói: "Cán bánh, ăn không?"
Hoắc Nhung nghe thế cũng không để ý tới vai rộng hông hẹp dáng người tốt của người đàn ông của mình nữa, nhanh chóng tới gần.
"Bánh? Bánh gì?"
Trên mặt thớt phía trước Đảng Thành Quân đang bày một đống viên bột nhỏ đã được anh nhào qua, trong tay cầm chày cán bột, thớt bên cạnh còn có mấy miếng bột đã cán xong lớn cỡ bàn tay, trả lời: "Bánh bột mì cuộn."
Trước kia Hoắc Nhung là người phương nam, số mì ăn không tính là nhiều, bánh cuộn có nghe nhưng chưa ăn qua, thấy Đảng Thành Quân muốn làm, tự nhiên tràn đầy hứng thú.
"Là cuộn thức ăn rồi ăn phải không?"
Đảng Thành Quân gật đầu, ra hiệu cô nhìn mấy đĩa đồ ăn kèm chuẩn bị bên cạnh, ngoài một bát nhỏ thịt bằm, còn có một đĩa ớt xanh, và một thau khoai tay đã cắt nhỏ ngâm trong nước.
"Đã chuẩn bị xong rồi, đợi lát xong bánh rồi xào thức ăn là có thể ăn."
Bánh bột mì cuộn không tính là khó, nhưng thời buổi này người ăn không nhiều, chủ yếu là khó có được bột mì, hơn nữa cán bánh còn cần chút tay nghề, nhà bình thường nếu có chút bột mì thì cũng giữ làm bánh bao hấp, làm không được mấy thứ này, cho nên Hoắc Nhung tới lâu như vậy nhưng chưa ăn qua lần nào.
Đảng Thành Quân vừa nói chuyện với cô vừa làm mẫu cầm mấy cục bột trắng bóc, chồng 3 cái cùng nhau rồi ấn xuống, không biết thế nào mà chày cán bột tùy ý cán phẳng 2 cái, nắm bột kia liền nghe lời biến thành bánh tròn nhỏ, Hoắc Nhung nhìn mà trợn tròn đôi mắt.
"Đơn giản như vậy sao? Em cũng muốn thử xem."
Thấy vợ mình làm nũng như đang nhìn mình, Đảng Thành Quân sao có thể từ chối, đưa chày cán bột cho cô, rồi nhường chỗ.
Nhưng nhìn Đảng Thành Quân làm đơn giản vậy, đến tay Hoắc Nhung lại hoàn toàn không như vậy.
Cục bột kia không hề mềm như Hoắc Nhung nghĩ, trái lại vì phòng ngừa cục bột dính vào nhau, nên chúng rất cứng, Hoắc Nhung dùng sức cán hai cái, mỏng thì có mỏng, lại không liên quan gì tới hình tròn, hình dạng bất quy tắc thì không nói, lại còn chỗ này phình ra chỗ kia lõm vào, cực kì xấu.
Hoắc Nhung thử liên tiếp hai cái cũng không có biện pháp cán thành hình tròn tiêu chuẩn giống như Đảng Thành Quân, âm thầm cùng cục bột phân cao thấp, đang cầm cái thứ ba thử lại lần nữa, tay Đảng Thành Quân từ đằng sau lại gần, đặt trên mu bàn tay Hoắc Nhung.
"Vợ, anh dạy em."
"Tay hướng xuống hướng về trước dùng sức, đừng quá dùng sức, khi cán tới đây tay này xoay một chút."
Đảng Thành Quân đứng ở đằng sau Hoắc Nhung, cầm tay cô dạy cô cán như thế nào, Hoắc Nhung được anh chỉ bảo một chút, rất nhanh tìm được kỹ năng ra lực, vừa cán vừa hỏi: "Là như thế này phải không?"
Đảng Thành Quân buông tay ra, để Hoắc Nhung tự thử một lần, tuy cán ra vẫn chưa quá tròn, nhưng so với hình thù kì quái trước đó tốt hơn không ít.
Không dễ gì Hoắc Nhung mới có thể cán ra một cái bánh có thể nhìn, nhanh chóng cầm lên quay đầu muốn Đảng Thành Quân nhìn, lại thấy tấm mắt anh căn bản không đặt trên tay cô, mà đứng cực sát cô nhìn cô không chớp mắt.
Hoắc Nhung bị anh nhìn chằm chằm tới mức mặt nóng bừng, nhét chày cán bột vào tay anh, nói: "Em làm không đẹp, anh tới đi."
Nói xong liền đỏ mặt đứng sang một bên.
Trong lòng Đảng Thành Quân ngứa ngáy khi nhìn dáng vẻ thẹn thùng nhát gan của vợ mình, nhưng lúc này là ban ngày cũng không thể làm cái gì, chỉ có thể cam chịu cầm lấy chày cán bột, tiếp tục làm việc.
Hiệu suất của anh nhanh hơn nhiều Hoắc Nhung, đè 3 cục bột cùng lúc, sau vài giây liền có thể cán ra 3 cái, toàn bộ cục bột trên thớt không tốn chút lực nào biến thành bánh tròn nhỏ.
Đợi Đảng Thành Quân bên này làm xong tất cả bánh, cuối cùng Hoắc Nhung mới tìm được một việc thích hợp để bản thân làm --- bánh nướng áp chảo.
Đảng Thành Quân đặt một cái nồi đáy phẳng đặc biệt làm bánh nướng áp chảo lên bếp, dùng bàn chải lông lợn nhúng dầu quét lên, đặt một cái bánh vào, nướng 10 giây liền lật mặt, một lần có thể nướng 3 cái, rất nhanh lại không có kĩ thuật gì.
Hoắc Nhung thấy Đảng Thành Quân làm một lần liền học được, liền ôm việc này vào người, để anh đốt bếp lửa khác xào thức ăn, cô đảm nhận nướng tất cả chỗ bánh này.
Hai vợ chồng phối hợp ăn ý, tốc độ trái lại rất nhanh, không tới nửa giờ, cơm sáng đã làm xong.
Khi Đảng Thành Quân còn chưa xào xong thức ăn, Hoắc Tam Hưng đã ngửi thấy mùi đi qua nhìn, nghe nói cơm sáng ăn bánh nướng áp chảo cuộn thức ăn, lập tức không có tâm tư làm việc, trong một lúc chạy tới phòng bếp mấy lần, cuối cùng đợi tới khi đồ ăn của Đảng Thành Quân ra nồi, nhanh chóng đem bàn để trong sân, ân cần bưng tất cả thức ăn lên bàn.
Một chén ớt xào, một chén cọng hoa tỏi non thịt bằm, một đĩa khoai tây cắt sợi chua nhẹ khai vị, một đĩa bánh bánh cuộn trắng bóc mềm mại, bữa cơm này trong lòng mọi người quả thật vô cùng thịnh soạn, mọi người thèm tới chảy nước miếng.
Không đợi Hoắc Nhung tự mình ra tay, Đảng Thành Quân ngồi ở bên tay phải của cô dẫn đầu cuộn cho cô một cái, Hoắc Nhị Quân vốn dĩ cũng muốn cuộn cho em gái mình một cái, thấy thế thu hồi nụ cười trên mặt tự mình ăn.
Bánh mềm mà dai, cộng với thức ăn Đảng Thành Quân xào, quả thực thơm tới mức muốn nuốt cả lưỡi.
Đã lâu Hoắc Tam Hưng chưa được ăn bánh nào ngon như vậy, thoải mái ăn no bụng, vừa ăn vừa dùng sức khen tay nghề Đảng Thành Quân tốt.
Hoắc Nhị Quân cũng nhịn không được xen vào: "Còn không phải tay nghề tốt sao, lúc nào em đi cùng nhìn Thành Quân nhận việc liền biết, anh Minh Sơn tìm những khách hàng đó, không có ai không hài lòng, đều muốn kêu Thành Quân tự mình mở quán cơm, về sau mỗi ngày dễ dàng lui tới."
Tiệc rượu này tóm lại cũng không thể làm mỗi ngày chứ.
Hoắc Tam Hưng nghe thế dựng lỗ tai nhỏ giọng nói: "Mở quán cơm? Vậy không phải đầu cơ trục lợi đi con đường tư bản chủ nghĩa sao? Không thể đi?"
Tuy anh nghe Hoắc Nhị Quân và Đảng Thành Quân đang cùng với mấy người Lý Minh Sơn, Lục Hồng Binh làm buôn bán nhỏ, nhưng cụ thể làm gì thì anh không biết, hơn nữa trong lòng anh vẫn có chút lo lắng, cảm thấy lén lút làm chút buôn bán nhỏ thì có thể được, nhưng mở quán cơm, nếu bị người ta báo cáo, không phải chạy cũng không có nơi để chạy sao?
Hoắc Nhị Quân và Đảng Thành Quân nhìn nhau cười nói: "Trước ki anh cũng cảm thấy không được, nhưng hiện giờ nhìn xem, không có gì không được cả, hiện tại trong thành phố không giống trong thôn, chính sách nới lỏng hơn trước kia nhiều, hiện tại Thành Quân thiếu nhất là tiền vốn, trước tiên chúng ta kiếm nhiều tiền hơn chút, sau này quán cơm này biết đâu thật sự có thể mở."
Hoắc Tam Hưng không biết nguyên nhân, Hoắc Nhị Quân cũng không giải thích nhiều, "Đợi 2 ngày nữa em sẽ biết."
Ăn cơm xong, mấy người cùng tới nhà Hoắc Nhất Minh, Hoắc Nhung vừa mới tiến vào khu nhà tập thể của nhà máy dệt đã được người ta nhận ra, nói to: "Đây không phải em gái nhà Yến Lan sao? Đã lâu không thấy rồi, đây là tới tìm chị dâu cháu?"
Hoắc Nhung nhìn người nọ hai cái, phát hiện căn bản không biết, người nọ giống như cũng biết Hoắc Nhung không biết mình, kéo cháu trai nhà mình ra để Hoắc Nhung nhìn một cái, nói: "Nhà ta ở ngay bên cạnh nhà chị dâu cháu."
Hoắc Nhung vẫn không có ấn tượng, nhưng cũng nhanh chóng a một tiếng gật gật đầu: "Thím khỏe, chị dâu cháu ở nhà ạ?"
Người nọ thấy Hoắc Nhung chào hỏi với mình rất ngọt ngào, cho rằng Hoắc Nhung nhớ ra mình, cười lên: "Ở đó ở đó, hôm nay vừa vặn đổi ca, buổi chiều mới đi, mấy cháu nhanh đi đi."
Hoắc Nhung cảm ơn người nọ, vội vàng bước đi.
Đằng sau có người nhỏ giọng hỏi: "Đây là ai vậy? Sao bà còn chào hỏi với người ta?"
Người phụ nữ mang theo cháu trai vội kéo người qua nhỏ giọng nói: "Chính là cô ấy, hình như có chút quan hệ thân thích với giám đốc mới nhà máy dệt, khoảng thời gian trước trong nhà máy đuổi hai vợ chồng Trương Đắc Nam bà biết không?"
"Biết chứ, hai người họ trong khu nhà tập thể có ai không biết đâu, ở trong nhà máy diễu võ dương oai, vợ hắn coi nhà tắm mà đắc ý giống như chồng mình trúng trạng nguyên ấy, nghe nói hắn ta bị đuổi rồi vị nhà tôi vui sướng mấy ngày, nhưng có quan hệ gì với cô gái vừa nãy?"
Người phụ nữ vỗ tay người này khoa trương nói: "Sở dĩ hắn bị đuổi, là vì vợ hắn Điền Đại Lệ đắc tội cô gái đó, nói là cô gái đó cầm phiếu muốn đi tắm, bị Điền Đại Lệ ngăn ở bên ngoài, vừa vặn giám đốc Đặng đi qua, nghe nói phát giận một trận rất to ngay tại chỗ, không tới 2 ngày Trương Đắc Nam liền bị nhà máy đuổi, bà nói có quan hệ gì?"
Giữa phụ nữ hóng chuyện thường như vậy, một khi có chút manh mối lan truyền, đằng sau khẳng định càng truyền càng vô lí.
Người phụ nữ vẻ mặt kích động nói, giống như lúc xảy ra chuyện bản thân đang có mặt tại chỗ nhìn thấy, làm người nghe sửng sốt.
"Thật hả? Tôi thấy cô gái kia không lớn lắm, lai lịch lại lớn như vậy."
"Lừa bà làm gì, bà tới khu tập thể hỏi thăm xem, hai vợ chồng Trương Đắc Nam còn mang đồ tới nhà Yến Lan nói xin lỗi cô ấy, nghe nói cả mặt cũng chưa gặp, đã bị người ta đuổi ra, rốt cuộc vẫn bị đuổi, đúng rồi, nghe nói chồng Yến Lan sắp thăng chức đấy.
Những ngày này bà không thấy mọi người nhìn hai vợ chồng Yến Lan đều hòa nhã à, bà trở về nhắc người trong nhà chút, hai vợ chồng Yến Lan dễ nói chuyện, nhưng nhất định đừng thờ ơ, chúng ta không nịnh bợ, cũng tuyệt đối không thể đắc tội."
Chuyện khác thì không nói, nhưng chuyện Hoắc Nhất Minh sắp thăng chức người nghe được trái lại nghe vào, cũng mặc kệ thật hay giả, liên tục gật đầu.
"Sao có thể chứ, cả nhà chúng tôi đều không phải người khó nói chuyện, khẳng định không thể đắc tội với người ta."
Bên này nói chuyện khí thế ngất trời, mấy người Hoắc Nhung không hề biết gì, đã lâu cô chưa gặp Hoắc Gia Hâm, nghĩ đến đứa bé dễ thương này không khỏi tăng tốc.
Kết quả người vừa tới cửa nhà Tống Yến Lan, liền thấy Hoắc Gia Hâm mặc quần yếm màu nâu đứng ở bên ngoài mặt quay mặt vào tường, đang gào khóc.
Không đợi Hoắc Nhung đi lên hỏi chuyện như thế nào, chú ba không đứng đắn của Hoắc Gia Hâm - Hoắc Tam Hưng - đã cười trên nỗi đau của người khác hỏi: "Hâm Hâm, cháu đây là làm gì thế? Sao lại bị phạt đứng ở bên ngoài?"
Hoắc Gia Hâm bất ngờ nghe được tiếng của Hoắc Tam Hưng, quay đầu nhìn, tiếng khóc đột ngột dừng lại.
Kết quả nhìn thoáng qua thấy được Hoắc Nhung, lập tức càng tủi thân, trong mắt nhanh chóng chứa đầy nước mắt.
Vừa khóc vừa gọi cô vừa bước đôi chân nhỏ bé duỗi tay ra, chạy tới Hoắc Nhung bên này, Hoắc Nhung nhìn thấy liền nhanh chóng đỡ lấy người.
"Đây là làm sao vậy?"
白面卷饼: bánh bột mì cuộn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.