Xuyên Không Ba Ngàn Thế Giới Đều Yêu Anh

Chương 1: Tình cảm gia đình




Phượng Sở Tiêu chưa từng trải nghiệm cảm giác yêu đương chỉ là một sinh viên đại học bình thường, bố nghiện rượu, mẹ bỏ đi, từ nhỏ sống cùng ông bà nội. Năm mười lăm tuổi lần lượt nhiều người ra đi, mẹ tái hôn với dượng bị con trai dượng đánh chết, bố nghiện rượu luôn say mèm ra đường bị xe tông chết, anh trai không có chỗ dựa bị bạn học bạo lực học đường ám ảnh tâm lí mà nhảy lầu tự sát, ông nội có bệnh tim, hay ba tin dữ lần lượt đến không chịu được mà lên cơn đau tim mà chết, bà nội sức yếu lại làm đồng một thân nuôi cậu không quá ba năm liền chết, ông bà ngoại sớm đã mất khi cậu còn nhỏ, ông bà nội chỉ có bố cậu, ông bà ngoại thì có mẹ cậu và dì nhưng dì sớm đã tai nạn xe qua đời. Năm cậu học đại học năm ba do thất thần khi đi đường đã bị xe tông chết. Lúc mơ hồ cậu nhìn thấy rất nhiều người nhìn cậu, chỉ có chút ánh sáng chiếu xuống. Cậu vô thức nói:”Tôi không cam tâm”
Cậu vốn đã sinh thần bát tự rất tốt, duy có thứ không tốt lại chính là gia đình, lúc nhỏ sống cùng bố mẹ nhưng bố vốn là người trụ cột gia đình người đàn ông gánh vác tất cả là tổng giám đốc một tập đoàn lớn ngay trong một đêm đã mất đi gần như tất cả, bạn thân phản bội cướp tập đoàn, vợ bỏ đi theo bạn thân cùng với số tài sản còn lại tái hôn cùng người đó, tài sản không có, vợ thì mất chỉ còn lại hai đứa con trai duy nhất cùng căn nhà nhỏ. Bố cậu trở nên nghiện rượu, ngày ngày say xỉn nhưng ông không đánh cậu hay anh trai, ông là người hiểu rõ, cậu và anh trai không có lỗi gì cả còn là con của ông, dù có là con trai của ông với người phụ nữ đã bỏ ông chạy theo bạn thân phản bội ông thì vẫn là con trai ông. Nên ông chỉ uống đến say mèm để quên toàn bộ mọi chuyện. Anh trai phải vừa học vừa kiếm tiền nuôi em trai và bố. Anh không trách bố chỉ hận mẹ và người đàn ông ấy đã khiến căn nhà này không còn gì cả.
Cậu không hận ai, cậu chỉ mới ba tuổi, anh trai lo lắng cho cậu nên đã gửi cậu về nội, bố không thấy con trai út ba ngày liền tức thì nổi giận đùng đùng tưởng rằng mẹ cậu về cướp cậu đi, anh trai ôm lấy bảo:”Bố, thằng bé không đi theo bà ta, bà ta đúng là từng đến đòi đưa thằng bé đi, con không chịu thằng bé sợ bà ta, còn khóc trốn sau lưng con, con bận bố lại không chú ý được nên con gửi thằng bé về chỗ nội để giấu rồi, bà ta nhất định không thể tìm ra được”
Nghe xong ông gật đầu, ông vỗ vai con trai rồi ôm lấy đứa con mà khóc, ông nói:”Cha không còn gì cả, cha cũng không thể kiếm được việc gì nuôi các con, tên đó phong sát bố ở trong nước và cả nước ngoài, bố không kiếm được việc, bố không muốn con phải làm việc nuôi bố ở cái tuổi này nhưng bố không kiếm được việc....bố xin lỗi hai đứa....thật sự xin lỗi hai đứa”
Anh là người hiểu chuyện, anh không trách bố mình, nghe ông nói anh mới hiểu vì sao ông không kiếm được việc ở lì ở nhà tận một năm liền khiến mình phải ra ngoài làm việc để cả nhà không phải chết đói. Càng nghe càng hận thấu xương hai người đó, bản thân anh muốn hai con người độc ác ấy phải chết và phải chết không toàn thây.
Linh hồn của cậu liền bị đưa đến một thế giới không gian ảo, một con mèo trắng nhỏ nhảy nhào đến bám lên ngực cậu gọi một tiếng:”Kí chủ, dậy nào, cậu là người được chọn, hãy đến ba ngàn thế giới, mỗi thế giới cậu có một nhiệm vụ riêng biệt, tích đủ điểm cậu có thể sống một cách bình yên tại một thế giới mà cậu muốn, nhưng nếu cậu không hoàn thành nhiệm vụ cậu sẽ bị xoá sổ, cậu đồng ý không?”.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Sở Tiêu mơ hồ nhưng nghe được sống lại một cách bình yên tại một thế giới mà bản thân muốn liền đồng ý. Khế ước giữa cả hai được lập nên, cậu bị dịch chuyển đến một thế giới lạ lẫm, người hầu xung quanh la hét ngay khi cậu mở mắt:”Lão gia, thiếu gia tỉnh rồi, thiếu gia tỉnh rồi”
Mèo nhỏ len lén cuộn mình trong chăn, nhỏ giọng nói với cậu:”Kí chủ đây là thế giới đầu tiên, cậu ở đây là đích tử nhị thiếu gia của phủ Công bộ Thượng Thư Yến Hành, là vị thiếu gia từ nhỏ được cưng chiều, cậu hôm nay lên cổng thành, nhảy từ trên cao xuống để trốn tránh hôn sự, mà hôn sự kia là với hoàng đế. Thánh chỉ ban hôn đến vị thiếu gia kia nhảy thành tự sát để không phải vào cung, nam chủ là hoàng đế, cậu phải công lược hắn biến hắn từ bạo quân thành minh quân, vì cậu từ bỏ hậu cung ba ngàn nam sủng kia, hoàn thành nhiệm vụ chính được một ngàn điểm, nhiệm vụ phụ sẽ ra tuỳ lúc, mỗi nhiệm vụ từ 100 đến 200 tích điểm”
Sở Tiêu gật nhẹ đầu, mèo nhỏ cũng biến mất tránh bị phát hiện. Một đám người tiến vào, đi đầu là Công bộ Thượng Thư phía sau là Thượng Thư phu nhân và thế tử phủ Công bộ Thượng Thư huynh trưởng của thân xác này. Phu nhân tiến đến trước, bà bật khóc nức nở nói:”Tiêu nhi, khổ cho con rồi”
Huynh trưởng hỏi y:”Đệ có đau không?”
Y biết họ là ai nhưng vì tránh bị phát hiện đã hỏi:”Các ngươi....là ai vậy?”
Cả ba trấn kinh nhìn y, chỉ một ánh mắt cũng đủ hiểu rồi, Công bộ Thượng Thư hét lên:”Mang ngự y bệ hạ phái đến phủ qua đây”
Ngự Y bắt mạch cho y, nhìn y một lúc rồi báo:”Thượng thư đại nhân, thiếu gia e là đã mất trí nhớ rồi”
Phu nhân càng khóc to, bà ôm lấy y bảo:”Hài tử của ta, Tiêu nhi không còn nhớ ra ta nữa rồi, Tiêu nhi ta là mẫu thân con, ta là mẫu thân của con, con gọi ta một tiếng đi”
Sở Tiêu ngập ngừng, đời trước cậu có như không có mẹ, chưa từng biết gọi mẫu thân là như thế nào nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi:”Mẫu thân?”
Bà đáp ngay:”Ta đây, mẫu thân ở đây”
Thế tử cũng tiến tới, đối phương xoa đầu y rồi bảo:”Tiêu nhi, ta là Phượng Sở Ninh, là huynh trưởng đệ, đệ từ nhỏ đến lớn hay chạy theo phía sau ta gọi ta là ca ca”
Sở Tiêu nhìn hắn rồi gọi:”Ca...ca ca”
Sở Ninh chỉ Công bộ Thượng Thư rồi bảo:”Đó là phụ thân chúng ta, đệ nhớ rõ chưa?”
Sở Tiêu im lặng rồi gật đầu. Công bộ Thượng Thư tiến tới đau lòng xoa đầu y bảo:”Đáng lẽ ra ta không nên đưa con vào cung dự yến tiệc, nếu không phải do ta thì con sẽ không bị bạo quân kia nhìn trúng, phụ thân xin lỗi con”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.