Xuyên Không Ba Ngàn Thế Giới Đều Yêu Anh

Chương 20: Nhị công chúa




Dụ vương phủ bị thiêu rụi trong khói lửa, Sở Tiêu một tay cầm một bức thư một tay ôm hài tử rời đi trong đêm.
Ngồi trên ghế, y mở thư ra, đây là thư Dụ vương phi viết, bên trong không tiết lộ thân phận của nàng và phu quân, chỉ nói phụ mẫu đoản mệnh bệnh mất giao hài tử cho y. Trừ hoàng đế không ai biết chuyện y thiêu rụi vương phủ kể cả Thượng Quan gia.
Một cung nữ bước vào, hành lễ nói:”Vương gia, điện hạ đến”
Sở Tiêu khẽ nhíu mày, khó hiểu. Đêm hôm khuya khoắt một tiểu công chúa năm tuổi lại ra khỏi cung? Sở Tiêu liền nói:”Mời điện hạ vào đây”
Nhị công chúa tiến vào, Sở Tiêu hành lễ ngay:”Bái kiến điện hạ”
Nhị công chúa ngồi xuống ghế nói:”Miễn lễ”
Sở Tiêu ngồi xuống bên cạnh hỏi:”Điện hạ đến là có chuyện gì sao?”
Nhị công chúa nói ngay:”Đến ra lệnh cho ngươi”
Sở Tiêu tức thì đứng dậy, cung kính nhận lệnh, y hỏi:”Điện hạ có gì sai bảo?”
Nhị công chúa nhếch môi nói:”Người nói ta là người chơi cờ, người là quân cờ, vậy Nhiếp Chính Vương, ta muốn ngươi giết toàn bộ trên dưới Thượng Quan gia không xót kẻ nào”
Sở Tiêu hỏi nàng:”Kể cả hoàng hậu sao?”
Nhị công chúa liền nói:”Không, hoàng hậu ấy à, cứ để y cho phụ hoàng ta, ngươi cứ theo lệnh ta mà làm là được”
Sở Tiêu cung kính nói:”Thần, tuân mệnh”
Nhị công chúa lập tức rời đi. Sở Tiêu mím môi, nghĩ thầm:”Nhị công chúa này....không có tâm trí của một đứa trẻ năm tuổi nên có”
Hệ Thống đáp:”Đương nhiên, vì nàng ta không phải nhị công chúa, mà là nữ đế trùng sinh, lần này nàng ta trùng sinh, ngài lại xuyên tới, chính là đang giúp đỡ nàng ta, vậy nên đương nhiên nàng ta muốn dùng quân cờ đắc lực xử lí nhanh gọn toàn bộ chướng ngại sẽ gây ra cho gia tộc và bản thân”
Sở Tiêu mỉm cười nói:”Quả nhiên”
Y hỏi ngay:”Vậy Hoạ Tử Khuynh hiện tại ở đâu?”
Hệ Thống trả lời:”Hiện tại lăn lộn ở biên giới, dù sao cũng mang huyết mạch của dòng họ nhà võ tướng, vừa ba tuổi đã bị mang đến biên cương trải nghiệm, mười tám tuổi mới có thể về kinh, sau mười tám tuổi thì phải đợi ở kinh, đến khi phụ thân mất thì phải đến biên cương trấn giữ”
Sở Tiêu liền nói:”Nếu nàng ta thực sự trùng sinh, nhất định sẽ giữ hắn lại, dù sao hai người này chắc là lưỡng tình tương duyệt”
Uống xong chén trà, y vận hắc y vào, nhét vào ống tay hai con dao sắt, thủ dưới chân một con dao rồi đeo mặt nạ nhanh chóng rời đi.
Sáng sớm hôm sau, thái giám chạy vào Dưỡng Tâm Điện báo tin:”Bệ hạ, Thượng Quan phủ bốc cháy, toàn bộ người bên trong đều bị giết bởi một đao từ trước, xác đều bị cháy rụi không ra hình dạng rồi ạ”
Hoàng đế giật nảy mình, khó hiểu, đối phương rõ ràng không ra lệnh, sao lại khiến Thượng Quan gia chết chỉ còn một mình hoàng hậu.
Hoàng đế hét lên:”Gọi Nhiếp Chính Vương đến Ngự Thư Phòng gặp trẫm”
Non nửa canh giờ sau, y mới đến, hoàng đế hỏi:”Ngươi làm?”
Y vờ không biết hỏi:”Bệ hạ muốn hỏi chuyện gì?”
Hoàng đế tức đập bàn hỏi:”Ngươi là người giết toàn bộ Thượng Quan gia?”
Y nhún vai nói:”Thần không biết bệ hạ đang nói gì cả, tối qua làm xong việc bệ hạ giao phó thần đã đi ngủ”
Hoàng đế không có chứng cứ không thể làm gì, chỉ có thể đuổi y về.
Hôm đó vẫn thượng triều như thượng lệ, nhưng trên triều lại chỉ có mình phụ tử hai người và hoàng đế. Thế lực Thượng Quan gia không lớn lắm, cả triều chỉ có mình hai người không mang huyết mạch Thượng Quan gia còn lại đều mang. Ngoài quan trong triều ra thì từ trên xuống dưới đều có người của Thượng Quan gia, y cả đêm không ngủ, sáng sớm đã chạy đến phòng mẫu thân xin ít phân che đi vết thâm quần, trang điểm lại để không lộ trước mặt hoàng đế bản thân nhận lệnh giết Thượng Quan gia.
Hoàng đế nổi giận đuổi cả hai:”Cút cho trẫm, chẳng ra tích sự gì cả, hai tháng sau tổ chức thi cử lại, tuyển chọn người lấp chỗ trống”
Y đến Chiêu Nghi Điện, nhị công chúa đang nằm ngồi trên ghế ăn điểm tâm, bên cạnh cung nữ đang đứng hầu quạt. Thấy y, nhị công chúa ra lệnh:”Các ngươi lui ra”
Cung nữ lập tức rời đi, nhị công chúa đợi cung nữ đi khuất liền nói:”Ta biết tin rồi”
Y mỉm cười hỏi:”Điện hạ hài lòng không?”
Nàng đáp:”Hài lòng, rất hài lòng”
Nói xong nàng bước xuống, đứng trước mặt y ra lệnh:”Chuẩn bị đi, ta sẽ xin phụ hoàng ban thánh chỉ, ta lập ngươi làm hậu”
Y khụ một tiếng nói:”Điện hạ, thần có bệnh khó nói, thần bất lực”
Nhị công chúa im lặng một lúc rồi nói:”Vậy ngươi, chọn phò mã cho ta”
Y liền nói:”Điện hạ đăng cơ, hậu cung ít nhất có bốn quý quân, bốn quý quân ấy hãy để nhi tử nhà võ tướng, mà bốn nhà võ tướng điện hạ nên chọn Tô gia, Chu gia, An gia và Hoạ gia, không cần thiết là thế tử, hoàng hậu nên chọn một người xuất thân quan văn, như vậy có thể giúp bệ hạ quản lí hậu cung vừa có thể giúp bệ hạ xử lí chuyện triều chính, còn những vị trí như tần, thường tại, quý nhân tuyển chọn ra sao cũng được”
Nàng khẽ gật đầu rồi nói:”Vậy, ngươi mang muội muội ngươi vào hậu cung của ta đi”
Y kinh hãi nói:”Điện hạ, chuyện này không thể, đoạn tụ là chuyện khó, nếu nữ tử và nữ tử còn làm chuyện này.....thần không thể chống đỡ để bệ hạ giữ vững vị trí”
Nhị công chúa “hừ” lạnh bảo:”Nếu ngươi không đưa nàng ta vào, thì ngươi tự đưa mình vào”
Sở Tiêu liền nói:”Thần còn đệ đệ”
Nhị công chúa cau mày hỏi:”Đệ đệ?”
Sở Tiêu liền nói:”Vâng, thần còn đệ đệ, đệ ấy tên Phượng Sở An, là bào đệ thần”
Nhị công chúa liền nói:”Vậy, để hắn làm Quý Quân đi”
Sở Tiêu liền cung kính nói:”Thần sẽ về nói với phụ thân, đợi điện hạ đăng cơ sẽ mang Sở An gả vào cung”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.