Xuyên Không Ba Ngàn Thế Giới Đều Yêu Anh

Chương 32: Thịt nhân ngư




Hơn một nén nhang sau, chưởng môn đã chạy đến viện riêng của y, tìm khắp nơi không thấy, hắn thở dài nghĩ:”Xem ra chỉ còn dưới ao cá”
Hắn tiến đến cạnh ao cá, cất tiếng gọi:”Tiêu nhi, con ở dưới này sao?”
Sở Tiêu ngoi lên ngay trước mặt hắn đáp:”Đúng vậy”
Hắn thở dài bảo:”Nếu muốn quẩy nước có thể đến viện của ta mà, ta đã xây hồ trong viện chỉ để có có thể quẩy nước, con tuỳ tiện nhảy xuống ao cá như thế bị người khác phát hiện không tốt chút nào cả”
Hắn quả thật vì y xây một cái hồ trong viện của mình, ngay từ khoảng khắc biết y là nhân ngư.
Nhân ngư ở trên nhân gian thật sự không an toàn, cho dù là cả trong tu chân giới. Lý do rất đơn giản, phàm nhân cho rằng ăn thịt nhân ngư có thể trường sinh bất tử, còn giới tu chân cho rằng ăn thịt nhân ngư có thể tăng đạo hành hoặc tu vi của bản thân.
Hắn không muốn mất y đương nhiên phải bảo vệ thật tốt.
Sở Tiêu vừa được bế về viện riêng thả xuống hồ sạch sẽ liền hỏi hắn:”Sư tôn, người muốn ăn thịt ta sao?”
Chưởng môn liền đáp:”Không có khả năng, ta chỉ muốn dưỡng phu từ nhỏ chưa từng nghĩ sẽ ăn con như họ, hơn nữa thịt nhân ngư ăn vào vốn như thịt bình thường căn bản không tăng tu vi hay đạo hạnh, cả trường sinh bất tử lại càng không có, môn phái chúng ta sẽ không ai ăn con cả”
Sở Tiêu hỏi hắn:”Tại sao?”
Chưởng môn trả lời:”Hơn một trăm năm trước lúc ta vẫn còn là một môn đồ bình thường chưa trở thành chưởng môn, sư tổ mang về một miếng thịt nhân ngư cắt ra chia cho sư tôn ta, sư huynh sư tỷ ta và cả ta nữa, ta đã từ chối nói bản thân dạo này bụng không tốt, nên ăn cháo loãng vẫn hơn, sư tỷ nói sẽ dùng nó nấu cháo cho ta ăn sau khi dùng xong, nhưng lại không có sau đó, ta đợi tỷ ấy đến khuya mới nhận được tin, những người dùng thịt nhân ngư đều đã chết, cả sư tôn ta, vốn dĩ sư huynh ta mới là người được chọn trở thành chưởng môn kế tiếp, ấy vậy mà vì một miếng thịt mà chết, ta vì vậy mới có thể trở thành chưởng môn, tin tức ấy chấn động tam giới, cả giới tu chân hiện tại đã xem thịt nhân ngư thành món cấm kị, còn phàm nhân lại không tin chuyện này, có lẽ do tin tức không lan qua rộng, dù sao chăng nữa vẫn nên an toàn hơn chút, nếu chẳng may con bị phát hiện, tin tức loan đi, lại có người muốn xẻ con ra ăn mất, lúc đó ta liền mà dưỡng phu nuôi từ nhỏ rồi”
Sở Tiêu thắc mắc hỏi:”Sư tôn, thịt nhân ngư…sao họ lại cho rằng như vậy?”
Chưởng môn trầm ngâm rồi đáp:”Thứ nhất là vì nhân ngư tuổi thọ cao hơn phàm nhân và nhan sắc vĩnh viễn không già, thế nên phàm nhân cho rằng nhân ngư trường sinh bất lão, nên họ muốn ăn chính là vì muốn bản thân cũng như vậy. Còn với tu chân giới thì khác, tuổi thọ của tu chân giả đã cao hơn phàm nhân bình thường rồi, già đi thì không đáng kể, chỉ là sống lâu hơn phàm nhân và đạo hạnh càng cao thì càng khó già đi và khó chết hơn, với tu chân giả thì nhân ngư có linh lực mạnh mẽ và tu vi cao, ăn thịt và đan điền ngưng tụ trong người nhân ngư thì đạo hạnh và tu vi sẽ tăng thêm, thế nên mới muốn ăn, nhưng Thiên Đình thì khác, tương truyền trên Thiên Đình không có thịt nhân ngư, nghe một trích tiên kể lại rằng:”Thiên Đình không ăn thịt nhân ngư, thịt nhân ngư kia căn bản không phải món ăn hay ho gì, trong thịt nhân ngư không hẳn là có độc dược nhưng cũng có thể chứa độc dược. Thịt nhân ngư kia căn bản không dẫn đường đến trường sinh bất lão, phàm nhân ăn thịt nhân ngư chỉ có thể biến bản thân từ không có linh căn tu luyện thành có thể tu luyện nhưng đồng nghĩa mất khả năng thành thần và dễ chết hơn bao giờ hết, hơn nữa tu vi không bao giờ vượt qua mạnh lên mà dừng lại ở ngưỡng nhất định, khiến kẻ đó chứng kiến cảnh mất đi tất cả hành hạ đối phương sống không bằng chết rồi để đối phương chết không toàn thây, còn tu chân giả ăn thịt nhân ngư như uống phải kịch độc không có thuốc giải vậy không sớm không muộn cả người sẽ thối rửa dần và trở thành một vũng bùn lầy chết không toàn thây hơn nữa còn hồn phi phách tán”
Sở Tiêu liền hỏi:”Nhưng họ vẫn muốn ăn sao?”
Chưởng môn đáp:”Không sai, họ vẫn muốn ăn, trên đời căn bản không có trường sinh bất lão, nhận được thứ này không phải tiên ban thưởng mà là tiên phạt”
Y nhìn hắn môi mím chặt, hắn nói:”Ta có chết cũng sẽ bảo vệ con an toàn khỏi họ, không phải bảo vệ miếng thịt chỉ đơn giản là bảo vệ dưỡng phu nuôi từ nhỏ”
Hệ thống xuất hiện nói với y:”Chủ nhân thật ra thịt nhân ngư đúng là có tác dụng này, chỉ là cách họ đạt được mong muốn và cách cần làm khác nhau nên mới bị nguyền chết, cả thế gian này không ai biết cách cần làm cả”
Sở Tiêu liền hỏi:”Cần làm gì?”
Hệ Thống đáp:”Trước tiên cả hai phải có tình cảm với nhau, ràng buộc nhau bằng sợi xích vô hình, nếu cả hai không muốn rời nhau, thì thịt nhân ngư lúc đó mới có tác dụng, có điều việc này dựa trên hai bên người tình ta nguyện sống bên nhau vạn kiếp, hai người cũng phải bái đường Thiên Địa chứng giám, lúc đó cả hai cùng giao hoan thì người còn lại sẽ nhận được sự trường sinh bất lão nếu là phàm nhân bình thường còn nếu là tu chân giả thì cả hai song tu cùng nhau tu vi sẽ ta nhanh gấp ba lần so với song tu với tu chân giả thường hơn nữa là cả hai cùng tăng, có điều nếu như người kia phạm lỗi bỏ nhân ngư thì sẽ bị nguyền chết cùng ngoại thất kia, phụ thân mẫu thân ngài cũng gần đạt được, có điều nàng bị cấm đoán ép giải về thuỷ giới nên cả hai không thể gặp nhau, nàng chết sợi xích vô hình ràng buộc cả hai cũng đứt thế nên phụ thân ngài không trường sinh bất lão mà chết sớm hơn so với trên sinh tử chiếu”
Sở Tiêu liền hỏi:”Thế nên trước nay đám tu chân giả và phàm nhân kia sai?”
Hệ thống đáp ngay:”Không sai, dù sao chủ thần cũng là nửa nhân ngư, còn là nữ đế hiện tại, chuyện này ngài ấy biết rõ”
Sở Tiêu nghe xong hét lên:”Rốt cuộc ngài ấy thân phận như nào vậy?”
Hệ Thống đáp:”Nữ đế nhân ngư tộc, thánh nữ và cũng là phượng hoàng cuối cùng trên thế gian, long thần mang huyết mạch thượng cổ, thần chủ được chọn của Hỗn Độn Sơ Khai, hậu nhân của tiền triều, thân phận của ngài ấy là thân phận cao cấp nhất Thiên Đình hiện tại đó”
Sở Tiêu “ồ” một tiếng, chưởng môn xoa xoa đầu y lúc y còn ngẩn ra nói chuyện với hệ thống, ngài nói:”Ta đi một lát, con muốn quẩy nước cứ làm”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.