Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 158: Ghế chính




Chính vào lúc mọi người nhà tổ muốn đi ra ngoài, Lưu Ly chợt mở miệng.
Tính tình Lưu Trần thị cuối cùng vẫn là không nhịn được nữa: “Lưu Ly, cô có thôi đi chưa?”
Cháu trai bà ta lùi mãi, lùi tới mức không còn đường đi nữa rồi, con nhỏ chết tiệt này lại vẫn không biết tốt xấu.
Chỉ dựa vào cô cũng xứng cháu trai ngoan của bà ta bồi lễ tạ tội?
Nếu không phải cháu trai ngoan không lên tiếng, bà ta bây giờ muốn đuổi con nhỏ chết tiệt này ra ngoài.
Lưu Ly chỉ lạnh lùng nhìn Lưu Trần thị một cái: “Ồ, tôi chỉ muốn nói cho bà biết, phòng nhà tôi còn chưa tới lượt đám người ngoài các người ở đây hoa chân múa tay làm chủ.”
Từ trước đã biết người nhà tổ Lưu gia vô sỉ, chỉ là không nghĩ tới họ sẽ vô sỉ tới mức này.
Muốn mưu đồ nhà cô, còn đường hoàng phân chia, hơn nữa theo cách phân chia của họ, há chẳng phải quét ba mẹ con cô ra ngoài.
Lời này của Lưu Ly không chút lưu tình, chọc tức Lưu Trần thị ngã ngửa.
Muốn chỉ vào mũi Lưu Ly mắng, lại bị Lưu Kim Vĩ ngăn lại.
Lưu Kim Vĩ không nói gì, dẫn người Lưu gia đi về phía trước.
Người trong thôn thấy không còn náo nhiệt để xem, bèn tiếp tục ra ngoài đợi ăn thịt.
Lưu Ly nhìn căn phòng có chút hỗn loạn của Bình Bình, khẽ xoa đầu cậu: “Không sao, buổi tối mẹ đổi ga giường mới cho con.”
Con trai mình có chút bệnh sạch sẽ, cô vẫn là rõ ràng.
Bình Bình mở mở miệng, muốn nói không cần, nhưng nhìn dấu chân trên giường, hai chữ ‘không cần’ làm sao cũng không nói ra được.
Lời tới bên miệng, Bình Bình bèn đổi giọng: “Cảm ơn mẹ.”
Lưu Ly an ủi nhìn Bình Bình, lại vuốt ve đầu cậu: “Được rồi, hai con đợi trong phòng nhé, mẹ đến phòng bếp trước.”
Nồi cơm to để thím Trần và vài thím trong thôn bắt lửa hai nồi to trong sân, nhưng chính sảnh vẫn phải chiêu đãi đám người Cẩm Nương.
Thức ăn đãi họ vẫn phải đích thân cô ra tay, hôm nay chuyện phòng bếp cô chỉ bận mới phân nửa.
Chỉ là Lưu Ly vừa muốn đi, Bình Bình đã có chút lo lắng mở miệng: “Mẹ, họ sẽ cướp đi phòng của chúng ta sao?”
Cậu thật sự thích phòng này, không muốn nhường cho bất kỳ ai.
Lưu Ly nghe thấy mắt lướt qua lạnh lẽo, mở miệng chắc nịch: “Họ không có bản lĩnh đó.”
Bình Bình nhìn giọng điệu chắc chắn của mẹ mình, cuối cùng thở phào, toét miệng cười: “Mẹ mau đi làm đi, con và em gái sẽ trông phòng.”
Thời gian không còn sớm nữa, Lưu Ly cũng không ở nhà chính quá lâu, trực tiếp chui vào bếp bận rộn.
Người trong thôn vốn ngửi thấy mùi thịt trong sân thì đã vô cùng thòm thèm, nhưng đợi lúc hương thơm trong phòng bếp của Lưu Ly truyền ra, mọi người đều bị hấp dẫn.
“Đây là mùi gì? Sao thơm vậy.”
“Đúng vậy, thơm như vây, tôi trước nay chưa từng ngửi thấy, ăn vào nhất định cũng rất ngon.”
“Ai ya, tôi đói quá rồi, sớm biết thơm như vậy tôi đã nhịn bữa sáng.”
“Thôi bỏ đi, chúng ta ăn bên ngoài, bên trong không phải thứ chúng ta có thể ăn.”
Mọi người anh một câu tôi một câu, thảo luận vô cùng náo nhiệt.
Chỉ là, lúc nghe nói mùi thơm kỳ quái lại gợi lên cơn đói của họ trong bếp không liên quan tới họ, có người liền bất mãn.
“Vương Kim Hà, cô có ý gì, sao mùi thơm đó chúng ta không thể ăn chứ?” Tư Đại Hồng háu ăn đã nước dãi đầy mồm, nghe thấy Vương Kim Hà bên cạnh nói đồ trong đó không có phần của bà ta, lập tức nôn nóng.
Nghe vậy, Vương Kim Hà nhìn hướng nhà chính chép miệng: “Bà không thấy bên trong bày bàn tròn to sao? Lưu Ly làm món ngon đầy ắp cả bàn, chúng ta không có phúc ăn được món ngon rồi.”
“Sao vậy? Mấy xô thịt kia còn không phải đồ ngon, chẳng lẽ không chặn được miệng cô?” Có người không vừa mắt dáng vẻ trào phúng đó của Vương Kim Hà, trực tiếp mắng.
Vương Kim Hà trước đây gây chuyện bị người đàn ông nhà mình dạy dỗ vài bận, người đàn ông nhà mình từng cảnh cáo không được đắc tội Lưu Ly, cho nên có người mắng bà ta, bà ta hậm hực không dám đáp trả.
Chỉ là nhìn vợ Lưu Gia Vĩ – Ngu thị ở bên cạnh đi tới, vẫn là không nhịn được mở miệng hỏi: “Ngu Nhị Hoa, nhà các cô và nhà Lưu Ly là họ hàng, bàn tròn trong kia không nhỏ, hẳn không phải chừa cho cả nhà các cô đi?”
Ngu Nhị Hoa nghe vậy, chợt cảm thấy lời này của Vương Kim Hà có lý.
Còn không phải sao? Nhà chính chỉ có một bàn lớn, không phải cho Lưu gia họ ngồi còn cho ai?
Cả thôn, ngoại trừ nhà họ, còn ai có tư cách ngồi trên ghế chính đó?
Vốn dĩ lúc hương thơm vô cùng đặc biệt lại vạn phần kích thích vị giác bay từ phòng bếp ra, cô ta đã rất thèm rồi.
Cuộc đối thoại giữa Vương Kim Hà và người trong thôn cô ta cũng nghe thấy, vừa nghe nói mình có lẽ không ăn được đồ bên trong, Ngu Nhị Hoa trong lòng cũng rất không thoải mái.
Nhưng bây giờ, Ngu Nhị Hoa ngập tràn vui mừng.
Những món kia đều là của nhà tổ.
Không giấu được vui mừng, Ngu Nhị Hoa hư vinh ngẩng đầu: “Đó là đương nhiên, ghế chính không phải để cho chúng tôi còn có thể để cho ai?”
Lời này vừa nói ra, Ngu Nhị Hoa cũng không màng nói thêm gì nữa, dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, chạy về phía hai chiếc bàn kia của nhà tổ Lưu gia.
Tất cả mọi người nhà tổ Lưu gia xuất động, một bàn đương nhiên không đủ, cho nên người nhà tổ chiếm cứ hai bàn.
Vừa tới trước bàn, Ngu Nhị Hoa bèn lặp lại những lời của Vương Kim Hà vừa rồi.
Mọi người nhà tổ, bao gồm cả Lưu Kim Vĩ đều cảm thấy bàn chính trong nhà chính chính là để cho họ.
Thế là ai ấy vô cùng vui mừng lại kiêu ngạo đi về phía ghế chính, nhận được không ít ánh mắt hâm mộ của người trong thôn.
“Xời, keo kiệt quá đi, cùng thôn còn đối xử phân biệt, sao chúng ta không được ăn món ngon đó chứ?” Có người bất mãn, giọng chua loét.
Rõ ràng, đây là người muốn ăn món trong phòng bếp.
Nhưng lời này vẫn là bị nhấn chìm trong đủ mọi tiếng nuốt nước miếng, vì hương thơm khác biệt từ phòng bếp bay ra ngày càng nhiều, cũng ngày càng nồng.
Lúc này, Lưu Ly bận rộn trong bếp đang múa xẻng trong tay, không biết khúc nhạc đệm xảy ra bên ngoài hiện tại.
Mà trong phòng Bình Bình, Yên Yên lại mặt đầy nôn nóng nhìn anh trai nhà mình.
“Làm sao đây anh, họ ngồi bàn tròn lớn trong phòng khách rồi.”
Phòng khách, là từ vựng Yên Yên học được từ Lưu Ly, cô bé biết bàn đó là để cho các ông các bác từ trấn đến, mà không phải để cho những người xấu kia.
Bình Bình xuyên qua khe cửa nhìn người nhà tổ Lưu gia ngồi trong phòng khách, cau chặt mày, lập tức lộ ra tia sáng, nói với Yên Yên bên cạnh.
“Dì Cẩm Nương hẳn cũng sắp đến rồi, chúng ta từ cửa sau ra ngoài đón họ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.