Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 16: Người phụ nữ xấu xa




Chưởng quầy sửng sốt, lập tức lắc đầu: “Không giấu diếm gì, Phúc Mãn Lâu chúng ta không có món ăn này, Vạn Hương Lâu đối diện cũng không có được đâu.”
Nấm trân, nấm già gì đó ông ta chưa từng nghe qua.
Đương nhiên, chưởng quầy gọi Lưu Ly cũng không phải là vì có lòng nhắc nhở cô phía đối diện không có đồ ăn cô muốn, mà là vì phòng ngừa khách khứa cho rằng Vạn Hương Lâu có món đó mà chạy sang bên kia, dù sao lời nói của tiểu nương tử này đúng là có chút ý tứ dẫn dắt.
Nghĩ như vậy, ánh mắt chưởng quầy nhìn Lưu Ly không khỏi mang theo vài phần nghi ngờ.
Tiểu nương tử này không phải do phía đối diện cố ý tìm tới để đập Phúc Mãn Lâu bọn họ chứ?
Dù sao tiểu nương tử này cũng không giống người có thể ăn được đồ ăn ở tửu lâu.
Lưu Ly ngâm mình nhiều năm ở thương trường, vậy nên nhìn thấu thần sắc và tâm tư của chưởng quầy, song cô chỉ làm bộ như không biết, vẻ mặt tiếc nuối: “Vốn nghĩ nguyên liệu nấu ăn trên tay ta không đầy đủ, nếu mua về làm thì không tiện nên mới đến tửu lâu, nếu hai nhà các ngươi đều không có cách nào làm ra thứ này, vậy ta đành tự mình đi chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn.”
Nói xong, Lưu Ly dắt hai đứa nhỏ đi ra ngoài, vừa đi vừa tiếc nuối thở dài: “Đồ ăn tươi ngon như vậy mà đại tửu lâu trên trấn này đều không có...”
Thực khách vừa nghe Lưu Ly nói món đó rất ngon, trong mắt ai nấy đều không khỏi tiếc nuối.
Nếu tửu lâu có ba món ăn kia, vậy chẳng phải bọn họ cũng có thể nếm được mùi vị tươi ngon kia sao?
Chưởng quầy nghe thấy lời Lưu Ly nói, lại nhìn phản ứng của khách khứa trong tửu lâu, lúc này tâm tư linh hoạt xoay chuyển, ông ta lần nữa gọi Lưu Ly lại: “Tiểu nương tử chờ chút.”
Chờ Lưu Ly quay đầu lại, lần này chưởng quầy cũng không đợi Lưu Ly lên tiếng đã trực tiếp nói: “Phòng bếp này của ta có nguyên liệu nấu ăn sẵn có, nếu tiểu nương tử biết làm thì chi bằng cứ làm ở trong phòng bếp của chúng ta được không?”
Nếu thật sự là mùi vị tươi ngon như cô nói, vậy ông ta sẽ mua công thức nấu ăn của món đó.
Chưởng quầy tính toán như vậy, lại không biết vừa khéo với ý của Lưu Ly.
Trên mặt Lưu Ly lại cố tình làm khó, cô lập tức cắn răng: “Để ta làm cũng được, nhưng chúng ta phải nói xong trước đó, đồ vật nếu làm ra chính là của ta.”
Cô và các con đều đói bụng, nhưng không thể làm việc vô ích mà không ăn.
Chưởng quầy có lòng muốn công thức nấu ăn đương nhiên sẽ đồng ý.
Vì thế, Lưu Ly dẫn theo hai đứa con đến phòng bếp của Phúc Mãn Lâu.
Đầu bếp đang bận rộn trong phòng bếp thấy chưởng quầy dẫn theo người ngoài tiến vào không khỏi nhíu mày, song lại không nói gì cả.
Mãi đến khi chưởng quầy bảo một đầu bếp trong đó đem nồi niêu ra, ánh mắt ai nấy nhìn Lưu Ly đều mang vẻ bất thiện.
“Đứng ngây ra đó làm gì hả? Phía trước không cần lên thức ăn sao?” Chưởng quầy thấy cả đám không làm gì cả mà đứng nhìn bên này, ông ta không khỏi trầm giọng mở miệng.
Các đầu bếp nghe vậy đành phải tiếp tục bận rộn chuyện trong tay, nhưng vẫn cố ý hoặc vô tình chú ý mọi việc bên này.
Lưu Ly đương nhiên cảm giác được thái độ của các đầu bếp, song cô không thèm để ý, những đầu bếp này đang khinh thường cô mà thôi, thế cứ để cô lấy thành phẩm để nói chuyện là được.
Chỉ tiếc hiện tại cô chưa trồng được ớt, bằng không có thể để bọn họ nhìn thử thế nào gọi là kinh diễm.
Từ trong đống nguyên liệu nấu ăn lấy một con gà đen, một miếng đậu phụ, một miếng thịt ba chỉ kế đó bắt đầu sơ chế, sau khi sơ chế xong những thứ này, Lưu Ly lần lượt từ trong sọt của mình lấy ra nấm đầu xanh, nấm đầu khỉ, nấm bụng dê, nhung tùng, nấm cục đen, các loại nấm quý giá hoặc bình thường bày ra một hàng.
Đang chuẩn bị xử lý những loại nấm này, bên cạnh lập tức truyền đến một tiếng quát lớn.
“Giỏi lắm đồ phụ nữ xấu xa, ngươi lấy những thứ độc hại này đến phòng bếp của chúng ta rốt cuộc định làm gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.