Đúng không?
Đương nhiên có người cảm thấy là như vậy, nhưng bọn họ không dám nói.
Nhưng không dám nói, không đại biểu không dám nghĩ, ánh mắt của bọn họ đã bán đứng bọn họ.
Đối với những ánh mắt đó, Lưu Ly thật ra không để tâm.
Người xem xung quanh luôn là gió chiều nào thì nghiêng chiều đó, bọn họ không vào lúc này nói giúp cho lão Lưu gia, Lưu Ly đã cảm thấy bọn họ rất trượng nghĩa rồi.
Dù sao, tình trạng này tốt hơn nhiều với trình trạng lúc cô vừa tới không phải sao?
Còn việc sau khi góa phụ Lê nói xong, dùng ánh mắt khiêu khích đối với cô, cô không để tâm, chỉ là nhìn Lưu lão thái với ánh mắt lạnh lùng:
“Sao bà nhiều con cháu như vậy không thể tận hiếu mà cứ phải một đứa bị bà đuổi ra khỏi cửa suýt nữa chết đói như tôi tận hiếu? Huống chi 5 năm trước các người đã viết văn thư cắt đứt quan hệ tới tôi rồi, hiện nay tôi cũng đã thành nữ hộ, như này rồi các người còn muốn tôi tận hiếu, chuyện này nếu truyền ra ngoài ai còn dám lấy cô nương của thôn chúng ta nữa? Giờ sắp lấy chồng rồi còn phải tận hiếu với nhà mẹ đẻ sao?”
Nói xong, ánh mắt mỉa mai của Lưu Ly nhìn sang Lưu Kim Vĩ: “Có cần bữa tiệc hôm nay của chúng ta cũng đừng ăn nữa, trực tiếp đến nha môn phân xử, xem thử người trong nhà của Lưu tú tài thuộc thôn chúng ta rốt cuộc là một nhà có đức tính vô lại như nào không? Chỉ là không biết, nếu kiện vụ này, liệu có ảnh hưởng tới thi cử vào mùa thu năm sau của Lưu tú tài hay không?”
Những lời này của Lưu Ly vừa dứt, Lưu lão thái không rú được nữa, sắc mặt của Lưu Kim Vĩ đã khó coi, người của nhà tổ Lưu gia hoảng rồi, mà ánh mắt của người xung quanh nhìn Lưu Ly cũng trở nên ôn hòa.
Nhà của người đọc sách, đặc biệt là nhà có công danh, gần như cả nhà đều trông mong vào một người đọc sách dẫn cả nhà bay lên cành cao, cho nên đối phó với nhà như này, dùng công danh của người đọc sách ra uy hiếp đó là điều đúng đắn.
Dù sao, người có danh tiếng không tốt thì sẽ bị hủy bỏ tư cách thi cử.
Người này mất đi tư cách thi thì tương đương với việc hủy diệt hy vọng của cả nhà.
Còn về những người xem xung quanh kia thì càng không có gì để nói.
Bởi vì Lưu Ly đã nói gì? Lưu Ly nói, văn thư cắt đứt quan hệ nhà tổ Lưu gia đã đưa vào 5 năm trước.
Trong 5 năm nay Lưu Ly sống cuộc sống như nào mọi người cũng đều nhớ hết, thật sự là suýt nữa chết đói rồi, nhà tổ Lưu gia không hề giúp đỡ gì, không những không giúp, ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa, vậy nên bây giờ Lưu Ly dựa vào đâu sẽ quan tâm những người của nhà tổ này chứ?
Đương nhiên, một điểm quan trọng nhất nhất nhất chính là câu ‘truyền ra ngoài ai dám lấy cô nương của thôn chúng ta’ mà Lưu Ly nói.
Hôn nhân cưới gả, ở mỗi thôn đều là chuyện rất quan trọng.
Con gái bình thường gả đi giúp nhà mẹ một chút cũng là nên làm, người nhà mẹ có khi đến nhà chồng tống tiền cũng là chuyện thường, nhưng nếu kêu con gái xuất giá tận hiếu với nhà mẹ thì chuyện này không nói được nữa rồi.
Dù sao, tận hiếu gì đó, ở thời đại này đều là chuyện con trai cháu trai nên làm.
Đương nhiên, trừ hộ không có con trai cháu trai.
Chỉ là trải qua chuyện này, người trong thôn lần nữa diện kiến sức chiến đấu của Lưu Ly, nghĩ phải đắc tội ai cũng không thể đắc tội Lưu Ly, nếu không kết cục nhất định rất thảm.
Còn nhà Lưu gia, tuy không có kết cục rất thảm, nhưng gặp phải chuyện ngày hôm nay, e là mặt mũi của nhà tổ Lưu gia đều mất hết rồi.
Bị người trong thôn nhìn bằng loại ánh mắt khinh thường đó, trong lòng của người nhà tổ Lưu gia rất không vui, cũng cảm thấy mất hết mặt mũi, nhưng không ai nhúc nhích cả.
Không cam tâm thôi như vậy, nhưng lại không nghĩ ra cách đối phó với Lưu Ly, tóm lại không thể thật sự dùng tiền đồ của Lưu Kim Vĩ để cược?
Vì vậy, tình trạng nhất thời rơi vào giằng co.
Tôn lão nhìn cảnh tượng này, chỉ thở dài.
Chuyện nhà của người ta, một người ngoài nhà ông ta đương nhiên không tiện quản cũng không thể quản, huống chi, một mình Ly vẫn có thể ứng đối, càng không cần ông ta tới quản.
Còn hai phu thê Ngô Văn Trác thì mang vẻ bất lực, ai kêu bọn họ đều là người ngoài chứ?
Mà Âu Dương Diệp đương nhiên luôn xem kịch rồi.
Đùa chứ, có vị kia ở đây, cần hắn làm gì chứ?
Huống chi, hắn có dự cảm, người nhà đó tìm chết như vậy, dám nhòm ngó với sính lễ của vị kia, vậy thì nhà này nhất định sẽ chết rất thảm.
Vị kia, không phải là người nhân từ gì.
Ngược lại nam nhân trung niên luôn trầm mặc đứng đó, vào lúc đó bước ra khi tình hình rơi vào cục diện giằng co.
“Lưu nương tử, tại hạ phụng lệnh của chủ tử đến tặng quà cho cô nương, chúc mừng tân gia của Lưu nương tử.”
Lưu Ly nghe thấy giọng nói này, lúc này mới quay đầu nhìn sang người đến.
Lại thấy nam tử ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ ngay thẳng, rất lịch sự, lời nói động tác lại điềm nhiên, nhìn thoáng cái là biết tới từ nhà giàu có.
Chỉ là người này cô không quen!
“Ông là?” Lưu Ly nghi hoặc.
Vốn tưởng là đi theo đám Tôn lão tới, hiện nay nhìn lại thì không giống.
“Tại hạ là quản gia của Nhiêu gia.” Nhiêu quản gia giới thiệu đơn giản bản thân.
Chỉ là một lời giới thiệu này của Nhiêu quản gia, mọi người không khỏi đều trợn to mắt.
Nhiêu gia?
Nhiêu gia nào?
Không phải là Nhiêu gia mà bọn họ nghĩ chứ?
Ngay cả Lưu Kim Vĩ, sắc mặt vốn khó coi cũng xuất hiện vết nứt, ánh mắt lúc này đang có hơi nóng rực mà nhìn Nhiêu quản gia.
Nếu, nếu người tự xưng là Nhiêu quản gia ở trước mắt là người mà hắn nghĩ, vậy thì nếu có thể làm quen với người của Nhiêu gia, tiền đồ của hắn sẽ...
“Lưu nương tử, chuyện ngày hôm nay tại hạ đều nhìn thấy, nếu Lưu nương tử cần giúp đỡ, Nhiêu gia chúng tôi nhất định không chối từ.”
Khi trong đầu Lưu Kim Vĩ đã phấn khích nghĩ nếu móc nối được quan hệ với Nhiêu gia thì mình có thể có tiền đồ vô lượng, Lưu Kim Vĩ bỗng nghe thấy một câu như này, ngay lập tức giống như một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu, sau đó nhìn sang Nhiêu quản gia với vẻ mặt khó tin.
Chỉ là Nhiêu quản gia không nhìn Lưu Kim Vĩ, mà tiếp tục nhìn Cố Tại Ngôn, nói: “Lưu nương tử yên tâm, tuy lão gia của chúng tôi không quyền không thế, nhưng môn sinh nhiều, muốn đoạt công danh của một người vẫn khá dễ dàng.”
Câu nói này đồng nghĩa với việc Nhiêu quản gia thừa nhận là người của Nhiêu gia lợi hại ở trên trấn.
Dù sao Nhiêu gia có thể tự xưng là môn sinh nhiều, hơn nữa có thể dễ dàng đoạt công danh của người khác, trừ Nhiêu gia ở trên trấn thì không còn ai nữa.
Mọi người đều rất sốc, tất cả đều không ngờ Lưu Ly vậy mà còn có thể móc nối quan hệ với Nhiêu gia, hơn nữa Nhiêu gia vậy mà còn nợ Lưu Ly một ân tình, đây là chuyện rất ghê gớm.
Khác với vẻ sửng sốt và sùng bái của mọi người, mặt mày của Lưu Kim Vĩ lại không có chút sắc hồng, hai mắt đỏ ngầu.
Nhiêu quản gia đó, lẽ nào đang nói muốn đoạt công danh của mình.
Nếu là như vậy, vậy hắn...
Lưu Kim Vĩ nghiến chặt răng, nhìn chằm chằm Lưu Ly, giống như Lưu Ly nếu dám đồng ý lời của Nhiêu quản gia, hắn sẽ lao tới cắn chết cô.
Lưu Ly không có nhìn sang Lưu Kim Vĩ, mà nhìn sang Nhiêu quản gia.
Cô ngược lại không ngờ cô và người của Nhiêu gia tiền trao cháo múc rồi, Nhiêu quản gia này vậy mà còn vào hôm nay nói ra lời như này.
Đây rõ ràng là muốn giúp cô.
Chỉ là bọn họ đã tiền trao cháo múc, nếu thật sự nhận ân tình này, vậy thì thành cô nợ Nhiêu gia rồi.
Cô không thể nhận ân tình này được.