Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 170: Gặp phải hổ rồi




Trong lòng Lưu Đại Phú và Phạm Phương Huệ vừa có cảnh giác, cái gì cũng không kịp nghĩ thì đã mất đi tri giác.
Hai ám vệ lúc này mới từ trong tối đi ra, nhìn hai người trên đất, ám vệ 1 hỏi: “Chúng ta trực tiếp giải quyết mấy người này cho bớt việc, nhưng chủ tử tại sao còn muốn phí sức như vậy?”
Ám vệ 2 nghe vậy, vẻ mặt có hơi khó nói hết trong một lời mà nhìn ám vệ 1, cuối cùng mới nói ra một câu: “Giết người chỉ là cái gật đầu mà thôi.”
Ám vệ 1 mới đầu còn chưa hiểu, nhưng đợi sau khi hiểu được mấu chốt bên trong, ám vệ 1 lại bỗng dưng rùng mình.
Chủ tử đây là muốn đổi cách hành hạ những người này sao?
Nghĩ tới đây, ám vệ 1 không nhịn được mà cho mấy người trên đất ánh mắt đồng cảm.
Khi Cố Tại Ngôn quay về, nhìn thấy trong phòng sau của nhà kho tạm thời có 3 người nằm đó, trên mặt không hề có sự bất ngờ.
“Gọi quan phủ tới.” Sau khi nói ra 4 từ ngắn gọn súc tích, Cố Tại Ngôn xoay người muốn đi ra, không hề có ý lãng phí thời gian ở trên người mấy người đó.
“Chủ tử!”
Ám vệ 2 vội vàng gọi Cố Tại Ngôn muốn rời đi.
Cố Tại Ngôn khựng lại, nhíu mày: “Sao vậy?”
Nếu chút chuyện này cũng không làm được, vậy chứng tỏ mấy ám vệ này của hắn phải rèn lại rồi.
Cố Tại Ngôn vừa nghĩ vậy thì ám vệ 2 cũng chính là Ám Thất đứng thứ 7 trong số ám vệ mở miệng: “Chủ tử, chủ mẫu cô ấy đi lên núi rồi…”
Thấy chủ tử nhà mình thay đổi sắc mặt, Ám Thất lập tức bổ sung: “Chủ tử yên tâm, chủ mẫu có Ám Ngũ đi theo…”
Chỉ là lời của Ám Thất còn chưa nói xong, chủ tử ở trước mắt hắn đã biến mất giống như một cơn gió.
Ám Thất và Ám Bát liếc nhìn nhau, hai người đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy sự sững sờ…
Lúc này, trong núi.
Sau khi Lưu Ly vào núi, không có tìm kiếm không mục đích, mà đi về phía Bắc.
Dược liệu đầu tiên cô cần tìm tên là Bổ Cốt Thảo, Bổ Cốt Thảo thích tối giỏi chịu lạnh, chủ yếu sinh trưởng ở sườn núi khuất ánh nắng.
Chỉ là Bổ Cốt Thảo rất hiếm thấy, cô cũng chỉ biết ở sườn núi phía Bắc của núi này thích hợp cho Bổ Cốt Thảo sinh trưởng, nhưng rốt cuộc có Bổ Cốt Thảo hay không thì khó nói.
Đương nhiên, Bổ Cốt Thảo là lựa chọn đầu tiên của cô, nếu không tìm được Bổ Cốt Thảo, cô cũng có thể dùng dược liệu khác thay thế.
Mà thuốc dẫn quan trọng của dược liệu khác là xương hổ.
Thời đại này không phải ai cũng biết võ có thể đánh mãnh hổ, thợ săn lão làng lên núi gặp phải hổ cũng rút lui, cho nên xương hổ cũng cực kỳ hiếm, cho dù cô ta tới tiệm thuốc cũng chưa chắc có thể mua được.
Còn kêu cô đánh hổ ư?
Ha, đừng nói đùa, cô nhiều nhất chỉ có thể cho mãnh hổ một bữa ăn no thôi.
Vì tính mạng của người khác mà hy sinh mạng của mình cô không làm được, cô là người tiếc mạng, mạng của người khác là mạng, mạng của cô cũng là mạng.
Huống chi, cô còn có hai đứa con đáng yêu, không cho phép cô làm thánh mẫu.
Cho nên, ở trong tình huống có không gian làm hậu thuẫn, kêu cô lên núi tìm Bổ Cốt Thảo là chuyện duy nhất cô có thể làm.
Chỉ là sau khi tới sườn núi phía Bắc, Lưu Ly lấy ra que đóm và nến, cứ như vậy cầm nến mượn ánh sáng yếu ớt tìm nửa ngày cũng không tìm được Bổ Cốt Thảo.
Vào lúc Lưu Ly chuẩn bị từ bỏ, nơi ánh nến lướt qua, Lưu Ly vừa hay nhìn thấy một khóm Bổ Cốt Thảo.
“Đệch!” Lưu Ly không nhịn được mà văng lời thô tục.
Cô có loại suy nghĩ vận may của mình thật sự quá tốt.
Nếu không tại sao Bổ Cốt Thảo khó tìm như vậy cũng để cô tìm được?
Nói không chừng cô muốn tìm xương hổ cũng dễ hơn người bình thường.
Khi Lưu Ly vừa cẩn thận hái Bổ Cốt Thảo, vừa nghĩ như vậy, đằng sau cách đó không xa truyền tới một tiếng hổ gầm.
Lưu Ly: “…” Không phải chứ? Cô không phải thật sự muốn tìm xương hổ đấy!
Cô có Bổ Cốt Thảo, không cần xương hổ, thật đấy!
Lưu Ly chỉ cảm thấy máu toàn thân đều đông cứng lại, cơ thể cứng ngắc quay lại, trong lòng không ngừng cầu nguyện tiếng hổ gầm vừa rồi chẳng qua là ảo giác của cô, trên thực tế căn bản không có hổ.
Nhưng vừa quay đầu, cô bèn nhìn thấy một con mãnh hổ ở cách đó không xa, lúc này con hổ đó đang nhìn cô.
Máu hoàn toàn đông lại.
Ôi trời! Phải làm sao đây?
Lưu Ly kêu gào ở trong lòng, nhưng ngoài mặt lại rất bình tĩnh, giống như thứ cô đối mặt lúc này không phải là một con hổ, mà là một con mèo bình thường.
Ám Ngũ vốn cũng giật mình vì sự xuất hiện của con hổ mà khi nhìn thấy Lưu Ly điềm tĩnh như vậy, trong lòng không khỏi dấy lên vài phần khâm phục.
Dù hắn hiện nay một thân võ nghệ, đột nhiên gặp phải tình cảnh trước mắt, hắn cũng không thể điềm tĩnh như không giống cô.
Không hổ là nữ nhân mà chủ tử nhìn trúng!
Ám Ngũ nghĩ như vậy, vậy mà ma xui quỷ khiến muốn nhìn xem nguyên do Lưu Ly có thể điềm tĩnh như vậy.
Ít nhất, hắn cảm thấy Lưu Ly nhất định có lưu lại chiêu sau, nếu không cũng sẽ không điềm tĩnh như vậy.
Ám Ngũ rất tò mò một thôn cô sẽ ứng phó với hổ như nào, lẽ nào chủ mẫu có thần lực bẩm sinh, có thể đối quyết với hổ?
Có suy nghĩ này, Ám Ngũ không có ý muốn nhúc nhích, chỉ nhìn Lưu Ly chằm chằm, không muốn bỏ sót một chi tiết nào.
Điều có thể nghĩ là nếu Lưu Ly biết suy nghĩ này của Ám Ngũ, nhất định sẽ tức giận mà nhốt Ám Ngũ vào trong chuồng có năm con hổ.
Điều đáng tiếc là cô không những không biết suy nghĩ của Ám Ngủ, còn căn bản không biết có người đi theo cô.
Lưu Ly nhìn con hổ, hổ không động, cô cũng không động, nhưng chuẩn bị đi vào không gian bất cứ lúc nào.
Sau khi nhìn nhau khoảng hai giây, con hổ đã di chuyển.
Ý niệm của Lưu Ly cũng động…
Động rồi?
Tại sao không đi vào được không gian?
Vẻ mặt điềm tĩnh của Lưu Ly đột nhiên trở nên không điềm tĩnh được nữa.
Mẹ kiếp, lúc mấu chốt này, cô vậy mà không đi vào được không gian linh tuyền.
Rốt cuộc là như nào Lưu Ly cũng không thể nghĩ nhiều, ánh mắt cũng trở nên sợ hãi, dưới chân lại không nhúc nhích.
Cô không phải không muốn nhúc nhích, không phải không muốn chạy, mà là kiến thức đã học được vào kiếp trước nói cho cô biết, cô không thể di chuyển cũng không thể chạy.
Càng sợ hãi, trong đầu càng tỉnh táo đến đáng sợ, cách xử lý khi gặp hổ ở nơi hoang dã cũng lập tức hiện ra.
Từ từ lùi lại kéo giãn khoảng cách rõ ràng là không được, bởi vì con hổ cách cô rất gần, cô đã rơi vào khoảng cách cảnh giới.
Bây giờ điều duy nhất cô làm chính là bất động, không chạy trốn, không khom lưng cúi đầu.
Bởi vì một khi cô có bất cứ động tác nào, con hổ sẽ coi cô thành thức ăn mà lao tới.
Có điều, cô không có ngồi yên chờ chết.
Bởi vì cô phát hiện, tuy cô không biết tại sao không thể đi vào không gian linh tuyền, nhưng đồ trong không gian cô lại có thể lấy ra được.
Vừa hay, trong không gian có thuốc mê và thuốc độc mà cô dùng để phòng ngừa, nếu con hổ trong lúc đối đầu với cô không có rời đi mà chuẩn bị lao về phía cô, vậy thì điều duy nhất cô có thể làm chính là dùng số thuốc này để bảo vệ mình.
Chỉ là số thuốc này có tác dụng lớn cỡ nào với con hổ, trong lòng cô lại không có tự tin.
Ám Ngũ trốn ở trên cây, nhìn một người một hổ không ai nhúc nhích, không khỏi nhíu mày, trong mắt đều là sự khó hiểu.
Vào lúc này, con hổ đã cử động.
“Gừ” một tiếng rồi nhảy lên, lao về phía Lưu Ly…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.