Đây chính là màn tự vả đặc sắc, một giây trước thì coi thường cô, một giây sau lại chảy nước miếng vì thức ăn của cô.
Có điều Lưu Ly cũng không để ý tới bọn họ, sau khi thức ăn xong, Lưu Ly cảm tạ Tần chưởng quầy, cõng sọt, bưng đồ ăn, mang theo hai đứa nhỏ đi đến đại sảnh.
Vốn trong đại sảnh có rất nhiều thực khách không đi chính là vì chờ món ăn “mùi vị tươi ngon” trong miệng Lưu Ly, khi hương vị của súp nấm bay ra đã có rất nhiều người rục rịch ngồi không yên.
Hiện giờ Lưu Ly bưng đồ ăn đi ra, hương vị kia càng thêm nồng đậm, gợi lên vị giác của mỗi người.
Khi nhìn thấy đồ ăn trong tay Lưu Ly đầy đủ sắc hương, ánh mắt bọn họ sáng ngời, thiếu điều lao lên cướp thôi.
Chưởng quầy đi theo ra, khi trông thấy tình hình như thế, trong mắt ông ta có chút chờ mong, ánh mắt cũng chìn chằm theo ba mẹ con kia.
Biết bây giờ mình được vạn người chú ý, Lưu Ly lại chỉ coi như không nhìn thấy, gọi hai đứa nhỏ ngồi xuống, đầu tiên múc súp nấm cho hai đứa nhỏ, ba mẹ con ở dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, không coi ai ra gì thản nhiên ăn uống.
Tuy rằng ba mẹ con họ ăn mặc rách nát, mặt vàng gầy tọp, nhưng động tác ăn cơm lại mang theo vài phần ưu nhã, không giống như người nghèo, điều này làm cho mọi người không khỏi cảm thấy ba mẹ con này sợ là nhà giàu nhà cao cửa rộng nào đó gặp nạn.
“Ực——”
Có người sau khi liên tục chảy nước miếng, cuối cùng không cam lòng chỉ dùng mắt nhìn bọn họ thế là đến gọi tiểu nhị.
“Nói với chưởng quầy các ngươi, cho dù tốn bao tiền cứ cho ta một phần.”
“Ta cũng muốn.”
“Ta cũng muốn!”
Bọn họ nhao nhao gọi món, hơn phân nửa người hô to muốn ăn đồ trên bàn Lưu Ly, mà trong những người này thật ra có một phần người vừa mới ăn no.
Tần chưởng quầy thấy ba mẹ con ăn dường như không sao cả, thế là ông ta chuẩn bị thương lượng chuyện mua công thức nấu ăn với Lưu Ly.
Nhưng mà, Tần chưởng quầy còn chưa hành động thì trên lầu đã có một người đi xuống, người đó ghé vào bên tai Tần chưởng quầy nói cái gì đó.
Trong mắt Tần chưởng quầy xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó xoay người vào phòng bếp.
Chờ lúc đi ra, trong tay Tần chưởng quầy đã có thêm một cái khay đựng hai bộ bát đũa, ông ta trực tiếp đi về phía bàn Lưu Ly.
“Tiểu nương tử, có thể để ta nếm thử được không?” Tần chưởng quầy mang theo ý cười.
Lưu Ly vốn đang chờ Tần chưởng quầy, tất nhiên cô sẵn sàng đưa cho ông.
Tần chưởng quầy thấy vậy cảm ơn xong, sau đó cầm thìa múc một bát súp nấm, lại gắp một ít thịt kho tàu và đậu phụ, xoay người rời đi.
Lưu Ly chú ý tới rằng Tần chưởng quầy trực tiếp bưng khay lên lầu hai, ánh mắt không khỏi híp lại, song vẫn tỏ vẻ bình thường tiếp tục gọi hai đứa nhỏ ăn cơm.
Hai đứa nhỏ miệng phình to, nhưng vẫn không quên khen mẹ nấu đồ ăn ngon.
Mà lúc này, trong gian phòng tầng hai, một công tử áo đỏ đang vừa gõ lên mặt bàn vừa chờ đợi.
Chờ Tần chưởng quầy bưng đồ đạc tới, công tử áo đỏ mới dừng động tác gõ bàn, ánh mắt nhìn món ăn kia mang theo sự kinh ngạc.
“Đây là cái gì?” Công tử áo đỏ ung dung thản nhiên hỏi.
“Bẩm chủ tử, đây là nấm tán trắng.” Tần chưởng quầy cung kính trả lời.
Công tử áo đỏ này chính là chủ gia đứng sau Phúc Mãn Lâu, hôm nay hắn vừa khéo ở đây.
“Nấm tán trắng?” Công tử áo đỏ nhếch môi, cầm đũa định ăn.
“Công tử, chờ một chút!” Tần chưởng quầy vội vàng ngăn cản.
Thấy công tử nhà mình nhìn mình, Tần chưởng quầy lập tức giải thích chuyện tương truyền rằng nấm tán trắng có độc.
Tuy rằng ông ta đã tin tưởng mấy thứ này không có độc, nhưng cũng không dám lấy tính mạng gia chủ ra đùa giỡn.
“Nấm thượng đẳng này chỉ có hoàng cung mới có, ngươi lại so sánh cái này với những thứ độc hại kia à?” Công tử áo đỏ không vui.
Sau đó, dưới sự chết lặng của Tần chưởng quầy, công tử áo đỏ gắp thức ăn lên bắt đầu ăn.
Vốn động tác còn có chút không chút để ý, nhưng đồ ăn vừa vào miệng, mùi vị thơm ngon kia quanh quẩn đầu lưỡi, ánh mắt công tử áo đỏ trong nháy mắt sáng lên.
Hắn vừa tăng nhanh tốc độ gắp thức ăn vừa ra lệnh: “Dù tốn bao nhiêu cũng phải mua được công thức nấu ăn của món này.”