Lưu Ly ở trong Quách phủ ba ngày, trong khoảng thời gian này chưa từng gặp Quách lão phu nhân, nhưng lão ma ma bên cạnh Quách lão phu nhân lại thường mang theo mệnh lệnh của Quách lão phu nhân đến hỏi han ân cần, Lưu Ly giống như là khách quý của Quách phủ.
Còn Quách Tế Chung, từ sau ngày hôm đó cũng không đến chủ viện, nghe nói đang bận rộn vì vụ án giết người kia.
Ngày hôm nay, sau khi dùng xong bữa sáng, Lưu Ly bèn gặp lại Quách lão phu nhân trong viện của Quách lão phu nhân.
Lưu Ly đi cùng Nhiêu Thanh Nhã qua đó, lúc đến Quách lão phu nhân và Quách Tế Chung đều ở đó, chắc có lẽ hai mẹ con vừa mới ăn sáng xong.
Nhìn thấy Lưu Ly đến, trên khuôn mặt của Quách lão phu nhân vẫn mang theo vẻ vui vẻ hòa nhã và cảm kích.
Quách lão phu nhân như thế này khiến Lưu Ly cảm thấy hoảng hốt trong phút chốc, luôn không thể gắn bà ta với kẻ xấu.
"Nữ thần y đến rồi, người già như ta cơ thể không dùng được nữa rồi nên mới khiến Chung Nhi lo lắng, hôm nay thực sự làm phiền nữ thần y rồi." Quách lão phu nhân nói, vẫn không quên nhìn về phía Quách Tế Chung với vẻ có chút khiển trách, giống như một người mẹ rất bất lực và yêu thương đối với con trai nhà mình.
Về lý do tại sao lại nói là ‘giống’? Bản thân Lưu Ly cũng không rõ, chỉ là trong đầu tự nhiên có chữ này.
Quách Tế Chung ở một bên nghe thấy lời nói của mẹ mình, lập tức khuyên giải: "Mẫu thân phải sống lâu trăm tuổi."
Lời này vừa được nói ra, Lưu Ly cảm nhận được hơi thở của Nhiêu Thanh Nhã bên cạnh thay đổi một cách rõ ràng, ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt của Nhiêu Thanh Nhã tái nhợt, trong mắt lờ mờ hiện lên một chút cảm xúc phức tạp.
Có điều sau một cái chớp mắt, sắc mặt của Nhiêu Thanh Nhã lại khôi phục sự bình tĩnh, hoặc có thể nói là tê dại.
Trong lòng Lưu Ly không khỏi thổn thức, gia thế của Nhiêu Nhanh Nhã, bao nhiêu người ao ước cũng không có được, dù sao nàng ta cũng xuất thân từ một gia đình đại nho đương thời.
Người phụ nữ như vậy, cho dù không phải là thiên chi kiều nữ cũng được định sẵn sẽ có một cuộc đời suôn sẻ.
Nhưng Nhiêu Thanh Nhã, người có biểu hiện như hiện tại, lại giống như đã phải chịu đựng nỗi dằn vặt tận cùng và mất niềm tin vào cuộc sống.
Quách gia này, hoặc là nói Quách lão phu nhân này, thực sự tồn tại giống như đầm rồng ao hổ.
Cô chỉ là một người thôn phụ bình thường, thực ra không muốn quản loại chuyện này.
Thế nhưng, cô không thể thoái thác được.
Trong lòng thầm thở dài một tiếng, Lưu Ly đi về phía Quách lão phu nhân, đặt tay lên mạch của lão phu nhân.
Vừa mới cảm nhận được đại khái liền nghe thấy Quách lão phu nhân than thở: "Haizz, cơ thể tàn tạ này của ta lẽ ra đã đi sớm rồi, nếu không phải vì lo lắng cho Chung Nhi, lão già ta cũng không biết sống còn có ý nghĩa gì nữa."
Lời này quả thực gần như trực tiếp nói rằng mình xem nhẹ chuyện sống chết.
Nhưng trong con mắt đang rũ xuống của Lưu Ly đang kiểm tra mạch bà ta, lại che dấu một chút cổ quái.
"Mẫu thân đừng nói những lời này nữa, có thần y ở đây, mẫu thân nhất định sẽ không sao." Quách Tế Chung là một người con hiếu thuận, sau khi Quách lão phu nhân nói xong, lập tức lên tiếng an ủi.
Quách lão phu nhân nghe thấy vậy chỉ cười cười, không đáp lại Quách Tế Chung, bà ta chỉ cười nhìn về phía Lưu Ly: "Thân già này lẽ ra không nên làm phiền nữ thần y, mất ngày trước danh y trong tỉnh lị và danh y trong kinh thành đều đã bắt mạch cho ta, cũng đều nói là hết cách cứu vãn, dưỡng bệnh mấy năm cũng là cực hạn rồi, chắc hẳn nữ thần y bắt mạch cũng ra kết quả như vậy thôi nhỉ?"
Động tác trên tay Lưu Ly dừng một chút, sau đó thu tay lại, ngẩng đầu nhìn Quách lão phu nhân, bắt gặp đôi mắt đầy ý cười nhân hậu, nhưng trong lòng cô lại phát run.
Trên thực tế, cơ thể lão phu nhân này đang rất khỏe mạnh, thậm chí còn khỏe mạnh hơn cơ thể của Nhiêu Thanh Nhã mấy phần.
Nhưng bà ta cứ luôn đề cập rằng kết quả mà danh y tỉnh lị và danh y trong kinh bắt mạch cho bà ta đều là hết cách cứu vãn, đây rõ ràng là một loại ám thị với cô.
Dù sao, danh y ở tỉnh lị hoặc là danh y ở kinh thành, nếu đã là danh y thì y thuật không thể kém được, dù có không chuẩn mực thế nào đi nữa cũng sẽ không nói một người bình thường là hết cách cứu vãn.
Chỉ là, Quách lão phu nhân này ám thị với mình như vậy trước mặt Quách Tế Chung, thật sự tốt sao?
Là cho rằng cô sẽ bị bà ta uy hiếp mà không dám nói ra sự thật sao?
"Lão phu nhân nghỉ ngơi thật tốt, sống qua tám năm mười năm nữa cũng không thành vấn đề." Lưu Ly nhẹ giọng nói.
Bởi vì, cô thực sự phải gánh chịu sự đe dọa này.
Ai bảo cô chỉ là một cô nông dân nhỏ bé? Yếu không thể địch lại mạnh?
Nhưng bị đe dọa thì bị đe dọa, cô cũng không thuận theo lời của Quách lão phu nhân mà đi nói dối, chỉ nói một câu chung chung như vậy.
Thế nhưng, rõ ràng câu nói này không có gì sai, cũng không vạch rõ khuyết điểm, nhưng cô lại cảm thấy ớn lạnh.
Ngẩng đầu nhìn lên, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt ác liệt mà Quách lão phu nhân vừa mới thu về.
Nhưng ngay sau đó, Quách lão phu nhân khôi phục lại dáng vẻ quen thuộc, trên mặt còn lộ ra chút vui mừng kinh ngạc: "Thật sao? Đừng nói mười năm tám năm, chỉ cần cơ thể già cỗi này có thể chống chọi qua năm năm, đó cũng là công lao của nữ thần y cô rồi."
Dáng vẻ như vậy khiến Lưu Ly cho rằng những gì mình vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác.
Nếu lão phu nhân này mà vào giới nghệ thuật biểu diễn, chắc chắn sẽ là diễn viên già dặn diễn xuất cực đỉnh.
Tâm tình của Lưu Ly rất nặng nề, Nhiêu Thanh Nhã thu cảm xúc vào trong không để lộ ra ngoài, mà Quách Tế Chung lại rất vui, cảm thấy vui mừng vì cơ thể của mẹ mình vẫn khỏe mạnh.
Lưu Ly được mời sang một bên để kê đơn, mà một bên còn lại lại là bầu không khí hòa thuận vui vẻ.
Sau khi kê đơn thuốc xong, Nhiêu Thanh Nhã vốn luôn không nói gì bèn đứng dậy cáo từ.
Lưu Ly là người mà Nhiêu Thanh Nhã mang về, lại ở cùng một chỗ với Nhiêu Thanh Nhã, muốn cáo từ đương nhiên phải cùng nhau rời khỏi.
Nhưng Quách lão phu nhân lại phát huy tiềm năng một người mẹ chồng tốt của bà ta, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Chung Nhi bận mấy ngày nay rồi, cũng không có thời gian ở bên cạnh Thanh Nhã, không bằng các con đi trước đi, để nữ thần y ở lại nói chuyện cùng ta."
Nhiêu Thanh Nhã cau mày, nhìn Lưu Ly với vẻ lo lắng.
Nhưng dù như vậy, Nhiêu Thanh Nhã lúc này cũng không thể thay đổi được gì cả, Lưu Ly cũng không thể thay đổi được gì, sau khi Quách Tế Chung nói một câu ‘Làm phiền Lưu nương tử rồi’, Lưu Ly bị để lại một mình ở đây với Quách lão phu nhân.
Khi chỉ còn lại Lưu Ly và Quách lão phu nhân cùng với lão ma ma kia trong phòng, bầu không khí trở nên ngột ngạt và kỳ dị.
Lão ma ma không nói gì, Quách lão phu nhân vẫn mặt mày hiền hậu, chậm rãi lắc lư chén trà trong tay, thế nhưng, một loại cảm giác hoảng sợ lại lan tràn trong lòng Lưu Ly.
Cô luôn cảm thấy rằng người phụ nữ già này sẽ không chỉ đơn giản giữ mình lại như vậy.
Sự thật chứng minh rằng trực giác của Lưu Ly luôn rất chuẩn.
Vào lúc bầu không khí trong phòng quái dị chưa từng có, Quách lão phu nhân mở miệng nói với lão ma ma kia: "Đưa đồ cho nữ thần y."
Lão ma ma nghe thấy vậy liền xoay người rời đi, không lâu sau, trong tay có thêm một chiếc hộp gỗ, đưa cho Lưu Ly với vẻ mặt thân thiện.
Lưu Ly do dự, không nhận lấy.
Lão phu nhân đang uống trà, không nói gì, cũng không nhìn Lưu Ly.
"Nữ thần y mở ra xem xem đi kẻo hối hận." lão ma ma mở miệng nói, trong giọng nói không có chút ác ý, nhưng Lưu Ly lại cảm thận được ác ý sâu xa.
Lưu Ly không muốn nhận lấy nó, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ra.
Thế nhưng, lúc mở hộp ra và nhìn thấy thứ nằm yên trong hộp gỗ vô cùng quen thuộc với cô, Lưu Ly đột nhiên thay đổi sắc mặt.