Lúc xe ngựa đến cửa thôn, Lưu Ly xa xa đã nhìn thấy cửa nhà mình bên kia vây đầy người, mà Lưu Vương Thị thì lo lắng đứng ở bên ngoài nhà tranh nhìn về phía nhà mới bên kia, cũng không dám tới gần.
Thấy tình cảnh này, trong lòng Lưu Ly liền lộp bộp một cái, liền bảo Trương Nhị Lang nhanh chóng lái xe đi.
Khi vừa đến cửa nhà, Lưu Ly đập vào mắt chính là Phạm Đại Trấn giơ gậy gỗ đập vào đầu Trương Trần Thị.
Lưu Ly trừng to mắt, không chút nghĩ ngợi, lập tức muốn tiến lên hỗ trợ.
Nhưng mà tốc độ của Tại Lâm còn nhanh hơn, chỉ thấy Tại Lâm bước một bước dài, khi tất cả mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, thì đã tiến lên một phát bắt được bàn tay sắp hạ xuống của Phạm Đại Trấn, mạnh mẽ nắm lấy, dùng sức vặn một cái, trong nháy mắt tiếng răng rắc cùng tiếng quỷ khóc sói tru vang vọng toàn bộ sân.
Tất cả mọi người vây xem, kể cả Phạm Phương Huệ ở bên trong, đều là bị một màn thình lình xảy ra trước mắt làm cho trợn mắt há hốc mồm.
Lưu Ly thấy Trương Trần Thị thoát hiểm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, từ cửa đi vào, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Phạm Đại Trấn, trực tiếp rơi vào trên người Phạm Phương Huệ.
Nhìn thấy Lưu Ly, Phạm Phương Huệ vừa sợ vừa hận, đồng thời lại có chút chột dạ.
Hơn nữa, bị ánh mắt lạnh như băng của Lưu Ly nhìn, Phạm Phương Huệ chỉ cảm thấy da đầu một trận tê rần, theo bản năng muốn giải thích: "Lưu Ly, cái này…. Đây là hiểu lầm…"
Nghe vậy, Lưu Ly chỉ cười lạnh một tiếng, cái gì cũng chưa nói, rồi nhìn về phía cửa.
Thấy vậy, trong lòng Phạm Phương Huệ lộp bộp một cái, tự nhiên có dự cảm không tốt.
Nhưng vào lúc này, Lưu Ly mở miệng: "Nha dịch đại ca, việc hôm nay các ngươi cũng nhìn thấy, vậy phiền các ngươi hỗ trợ xử lý một chút."
Nha dịch!
Mọi người kinh hãi.
Mà theo lời nói của Lưu Ly vừa dứt, mấy nha dịch rất nhanh đồng loạt xuất hiện ở cửa.
Mấy nha dịch này là lúc Lưu Ly sắp ra khỏi thành vội vàng chạy tới, nhận mệnh lệnh của Quách Tế Chung, cố ý đưa Lưu Ly về thôn.
Nhìn thấy nha dịch, sắc mặt Phạm Phương Huệ hoàn toàn trắng bệch, bóng ma lúc trước bị đánh trong nháy mắt nảy lên trong đầu, chỉ cảm thấy vết thương chưa lành ở mông lại đau thêm lần nữa.
"Các ngươi tự ý xông vào nhà dân, đoạt tài sản của người khác, thu dọn một chút theo chúng ta trở về nha môn hỏi chuyện đi."Nha dịch dẫn đầu tiến lên, mười phần không khách khí nhìn về phía đám người Phạm Đại Trấn.
Lưu Ly cứu Huyện lệnh phu nhân, được Huyện lệnh coi trọng, điểm ấy trong lòng bọn nha dịch rõ ràng, nếu không phải như thế, đại nhân cũng sẽ không để bọn họ tự mình hộ tống về thôn trong lúc nha môn đang cần người.
Hôm nay Lưu nương tử bị ăn hiếp, bọn họ nhân tiện giúp đỡ một phen, coi như là ở trước mặt Lưu nương tử bán cái tốt, ngày sau có lẽ có thể có chỗ trợ giúp, cho nên nha dịch mới không nói hai lời, lập tức muốn bắt người.
Phạm Đại Trấn người này quen bắt nạt kẻ yếu, nhìn thấy quan sai, tựa như mèo thấy chuột, tất cả kiêu ngạo lúc trước đều biến mất, cả người liền trở nên nao núng cùng hoảng sợ: "Quan sai đại nhân, hiểu lầm, tiểu nhân chỉ là tới giúp đỡ...."
"Giúp đỡ thì phải chuyển thịt, chuyển lương thực, chuyển giấy, nghiên mực?"Không đợi Phạm Đại Trấn nói chuyện, Trương Trần Thị lên tiếng châm chọc.
Ở phía sau Phạm Đại Trấn là mấy người Phạm gia cùng đại phòng Lưu gia, trong tay cầm chính là thịt khô gạo lương cùng giấy nghiên mực mà Lưu Ly đã ướp gia vị, bởi vì bọn họ lật tung phòng của Lưu Ly, cũng chỉ nhìn thấy những thứ tương đối đáng giá này.
Phạm Đại Trấn sắc mặt trắng bệch, trong lòng hận thấu xương Trương Trần Thị, nhưng lại dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Phạm Phương Huệ.
Phạm Phương Huệ cũng không nhìn Phạm Đại Trấn, mà hướng về phía mấy nha dịch cầu xin tha thứ: "Đại nhân, oan uổng, tất cả những thứ này đều là chủ ý của đại ca ta, không liên quan gì đến những người khác trong chúng ta."
Những lời này của Phạm Phương Huệ, chính là muốn phủi sạch sự liên quan, cũng phủi sạch luôn cả họ hàng, như thế mới có thể giảm bớt đi tổn thất.
Nếu không, nếu mấy đứa cháu của mình cũng bị bắt đi, chị dâu của mình sợ là sẽ nháo tới cửa, nhà mình cũng sẽ không được an bình.
Tâm tư của Phạm Phương Huệ, Phạm Đại Trấn cũng không biết, vốn còn trông cậy vào muội muội nhà mình hỗ trợ, lại không nghĩ muội muội không chỉ không hỗ trợ, lại còn đẩy một cái, hắn ta tức giận trừng mắt, chửi ầm lên: "Cái đồ đê tiện nhà ngươi, rõ ràng..."
"Đại ca, ta đã nói Lưu Ly sẽ không có việc gì, sẽ trở về, nhưng ngươi chính là không nghe, thế mà lúc nào cũng nói sợ người nhớ thương đồ vật nơi đây nên ngươi tới để mang đi bảo quản, ngươi như vậy chính là muốn hại thảm mấy đứa cháu trai rồi."Không đợi Phạm Đại Trấn nói gì, Phạm Phương Huệ liền vẻ mặt đau lòng nhìn Phạm Đại Trấn.
Phạm Đại Trấn nghe cháu trai cháu trai gì đó, nhất thời liền hiểu được ý tứ của Phạm Phương Huệ, mặc dù sắc mặt vẫn khó coi như trước, nhưng rốt cuộc cũng không có tiếp tục lên tiếng.
Thấy thế, Lưu Ly không khỏi cười lạnh: "Không hỏi tự lấy chính là trộm, Phạm thẩm có thể nói hành vi trộm cướp nói thành bảo vệ, thật đúng là công lực thâm hậu."
Bị trào phúng, sắc mặt Phạm Phương Huệ không tốt lắm, chỉ oán độc trừng mắt nhìn Lưu Ly.
"Lưu Ly, nói như thế nào chúng ta cũng là trưởng bối của ngươi, ngươi cần gì phải làm lớn chuyện tuyệt tình như vậy?"Phạm Phương Huệ nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn mềm giọng.
"Ta cũng không có người trộm cắp nào làm trưởng bối."Lưu Ly lúc này phủ định lời nói của Phạm Phương Huệ, khiến cho Phạm Phương Huệ nghẹn họng.
"Hơn nữa, làm gì có trưởng bối đến nhà tiểu bối làm bậy như vậy? Phạm thẩm cũng đừng làm hỏng không khí của thôn chúng ta."
Lưu Ly hời hợt nói một câu, làm cho các thôn dân đồng loạt trừng mắt về phía Phạm Phương Huệ.
Bầu không khí trong một thôn quan trọng đến mức nào, nếu Phạm Phương Huệ thật sự làm hỏng bầu không khí trong thôn, vậy có thể liên quan đến vận số trong thôn.
Bị mấy ánh mắt nhìn chằm chằm, Phạm Phương Huệ dù có lời gì muốn nói cũng chỉ có thể nín nhịn.
Phạm Phương Huệ nén giận nhìn Lưu Ly, trong lòng lại nghĩ làm thế nào mới có thể thoát thân, Lưu Ly quay đầu lại nhìn về phía mấy nha dịch.
Ngay khi Phạm Phương Huệ cho rằng Lưu Ly muốn làm chuyện xấu, Lưu Ly lại nói với quan sai: "Nếu thủ phạm chỉ có một, như vậy mấy vị đại ca cứ bắt một người đi, chỉ là phiền toái mấy vị đại ca rồi."
Đang khi nói chuyện, Lưu Ly đưa lên một khối bạc vụn.
Nha dịch không muốn nhận, Lưu Ly lại cười nói: "Sau này nói không chừng cũng phải phiền toái mấy vị, vẫn là nên nhận đi."
Vừa nghe lời này, người dẫn đầu đám người nha dịch không khách khí vươn tay: "Lưu nương tử thật sự khách khí, người chúng ta lập tức mang đi trước, chỉ có chuyện Lưu nương tử cứu Huyện lệnh phu nhân chúng ta, Huyện lệnh nhà ta nói, ngày khác rảnh rỗi, nhất định đến cửa nói lời cảm tạ."
Nói xong, nha dịch liền áp giải Phạm Đại Trấn rời đi.
Mà các thôn dân thì đứng tại chỗ, nhớ lại lời nha dịch vừa nói.
Lưu Ly cứu Huyện lệnh phu nhân?
Trời! Thì ra Lưu Ly không phải bị quan sai bắt đi, mà là đi cứu chữa bệnh cho Huyện lệnh phu nhân?
"Ta đã nói rồi, nếu thật sự là bị bắt đi, làm sao có thể còn có xe ngựa ngồi?"Không biết là ai nói một tiếng như vậy, nhất thời rất được mọi người phụ họa.
Tiếp theo, Lưu Ly được người trong thôn hỏi han ân cần một hồi, Phạm Phương Huệ cách đám người, trừng Lưu Ly, oán độc trong mắt cơ hồ muốn tràn ra.
Thời điểm Lưu Ly cảm giác được, liền thấy Phạm Phương Huệ dẫn theo đại phòng cùng mấy tiểu bối Phạm gia rời đi.
Thấy vậy, Lưu Ly nhếch môi.
Người của đại phòng Lưu gia, sớm muộn gì cô cũng sẽ xử lý.
Chỉ là bây giờ không phải lúc.
Dù sao nếu thật sự xử lý ngay bây giờ, vậy thì quá dễ dàng cho bọn họ rồi, cô phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn, tốt nhất là làm một mẻ, khỏe suốt đời.
Bằng không cho dù hiện tại đám người Phạm Phương Huệ bị bắt đi, nhưng vẫn có thể tiếp tục nhảy nhót.
Nghĩ đến đây, Lưu Ly thu hồi tầm mắt, đi theo các thôn dân thật lòng quan tâm cô bắt đầu hàn huyên.
Thời gian trôi qua trong nháy mắt, lại vài ngày trôi qua.
Trong mấy ngày này, Lưu Ly vẫn bận rộn như trước.
Một bên phải vội vàng tuần tra nhà kính, một bên còn phải lo trang hoàng cửa hàng trên trấn.
Tòa nhà mới mua không thể ở kia muốn đổi thành trung tâm ẩm thực còn phải thay đổi không ít.
Về phần hai đứa nhỏ, Lưu Ly trực tiếp giao cho Tại Lâm trông nom.
Có một lực lượng lao động võ công cao cường sẵn có, vì sao cô không lợi dụng cho tốt?
Sài gánh nước còn phải trông con, hơn nữa Tại Lâm dạy con võ công, trải qua vô số lần tự hỏi tại sao lại lưu lạc thành người hầu, cuối cùng cũng buông tha giãy dụa.
Hơn nữa, bởi vì sau khi ăn được đồ ăn ngon do Lưu Ly tự tay làm, Tại Lâm làm việc càng thêm chủ động và ra sức.
Mà bên kia, Cố Tại Ngôn vừa mới kết thúc một hồi chém giết thì nhận được một phong thư...