Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 20: Không làm ăn với kẻ xấu




Thấy Lưu Ly gật đầu, Tần chưởng quầy lập tức biến sắc.
Lại nói tiếp, Tiêu Chí Sanh này có chút quan hệ sâu xa với ông ta, là con rể nhà em vợ ông ta, nếu không phải có mối quan hệ này thì ông ta cũng sẽ không đồng ý với bà nhà mình, ngang ngạnh mang hắn đến Phúc Mãn Lâu làm một quản sự chuyên môn phụ trách bánh ngọt.
Mặc dù biết trước kia Tiêu Chí Sanh chính là tên lưu manh, nhưng sau này ông ta thấy Tiêu Chí Sanh làm việc cũng ổn định vậy là yên tâm.
Hiện giờ một người đàn bà dẫn theo hai hai đứa con tìm hắn tới, chẳng lẽ là...
Cũng không trách Tần chưởng quầy sẽ suy nghĩ nhiều như vậy, đứa con gái kia của nhà em vợ không thể sinh con được, hơn nữa trước kia Tiêu Chí Sanh coi như là kẻ xấu tai tiếng.
Lưu Ly không biết trong lòng Tần quản sự đã sớm buộc mình và hai đứa con cùng một ruộc với tên Tiêu Lưu Manh kia, nếu biết, e rằng đã sớm tức giận quay đầu bỏ đi.
Chỉ là nhìn nét mặt thay đổi liên tục của Tần quản sự, trong lòng Lưu Ly đã có đáp án, lại sinh ra vài phần nghi ngờ với vẻ mặt phức tạp của Tần chưởng quầy, trên mặt cô vẫn bình tĩnh như thường.
“Thật sự xin lỗi.” Trong lòng Tần chưởng quầy còn cho rằng Lưu Ly là nữ nhân trước kia của Tiêu Lưu Manh, Lưu Ly đã lên tiếng: “Nấm và công thức nấu ăn ta không bán nữa.”
Lưu Ly nói xong, cõng đồ đạc lên muốn đi.
Tần chưởng quầy lúc này hoàn hồn: “Vì sao thế Lưu nương tử?”
Bước ngoặt này quá nhanh, ông ta nhất thời không xoay xở được.
“Tiêu Chí Sanh chính là một tên lưu manh, ta và hắn có chút vấn đề, nếu ta hợp tác với chưởng quầy khó tránh khỏi sẽ gặp hắn ta, e rằng vì thế mà bị phá đám.”
Đương nhiên, Lưu Ly nói như vậy cũng không trông cậy vào Tần chưởng quầy sẽ bởi vậy mà cho Tiêu Chí Sanh nghỉ.
Dù sao một chút nấm đã muốn Tần chưởng quầy xử lý một quản sự không quá thực tế.
Nhưng điều này không có nghĩa là Lưu Ly không thể đả động tý gì.
Chờ ngày sau ảnh hưởng của cô đối với Phúc Mãn Lâu lớn hơn một chút, chẳng nhẽ còn sợ không đối phó được tên Tiêu Lưu Manh kia ư?
Cho nên cần thái độ thì vẫn phải có.
Tối thiểu sau này khi Tiêu Lưu Manh biết mình hợp tác vơi Phúc Mãn Lâu, cho dù hắn ta muốn làm vài động tác nhỏ, thì là việc không thể nào.
Mà lúc này, Bình Bình lại bỗng nhiên lên tiếng: “Mẹ, mẹ đang nói đại thúc xấu xa bắt nạt mẹ sao?”
Lưu Ly cúi đầu nhìn về phía Bình Bình, đã thấy Bình Bình ngửa đầu nhìn mình, vẻ mặt nghiêm túc.
Lưu Ly không giấu diếm, gật đầu.
Thấy vậy, không đợi Tần chưởng quầy đang trong trạng thái tỉnh táo lại, Bình Bình đã kéo tay Lưu Ly đi ra ngoài: “Mẹ đi thôi, chúng ta không bán nấm cho bọn họ nữa.”
“Phải, mẹ, đại thúc xấu xa kia thật đáng sợ, Yên Yên sợ lắm.” Yên Yên nói theo.
Tần chưởng quầy căn bản không ngờ tới được sắp đàm phán xong rồi mà lại thành như vậy.
Sao trong lòng có thể không sốt ruột cho được!
Chủ tử đã nói nói rồi, những nấm này chỉ trong hoàng cung mới có thể ăn.
Chủ tử đã nói như vậy chứng tỏ chủ tử may mắn từng gặp.
Nhưng cho dù là như vậy, thì chủ tử vẫn bảo ông ta dù bất kể giá nào cũng phải mua bằng được.
Thế có nghĩa gì đây?
Chứng tỏ nấm mà Lưu nương tử làm còn ngon hơn cả trong hoàng cung đó.
Nếu là bởi vì thân thích không nên thân kia của ông ta mà hỏng chuyện của chủ tử, vậy chỉ sợ ông ta sẽ không làm nổi cái chức chưởng quầy Phúc Mãn Lâu nữa rồi.
Nghĩ đến đây, Tần chưởng quầy toát mồ hôi lạnh.
“Lưu nương tử đừng đi, chúng ta có chuyện muốn thương lượng.” Tần chưởng quầy vội vàng giữ người lại.
“Không cần thương lượng, chúng ta không muốn buôn bán với người xấu.” Không đợi Lưu Ly trả lời, Bình Bình đã rất có khí thế lên tiếng.
Tần chưởng quầy không còn cách nào, đành phải can ngăn: “Lưu nương tử hiểu lầm rồi, Tiêu Chí Sanh kia vốn là quản sự của Phúc Mãn Lâu, nhưng hôm nay đã không còn nữa.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.