"Âu Dương thúc thúc, cháu có thể tự mình chọn chơi gì không?"Yên Yên chớp đôi mắt, hỏi với vẻ mặt ngây thơ.
"Đương nhiên!"Âu Dương Diệp không thèm nghĩ ngợi thì gật đầu đồng ý.
Tiểu cô nương có yêu cầu là tốt, tốt hơn tiểu tử bên cạnh không gì tác động được?
Âu Dương Diệp nghĩ vậy, sau khi liếc nhìn Bình Bình không định quan tâm mình, đang chuyên tâm đọc sách thì càng mỉm cười thân thiết với Yên Yên.
"Âu Dương thúc thúc thật tốt."Yên Yên vui vẻ nói, giang tay chạy về phía Âu Dương Diệp, ôm lấy Âu Dương Diệp.
"Âu Dương thúc thúc, thúc ngồi đi, cháu đi chuẩn bị công cụ, đi rồi sẽ quay lại ngay."Yên Yên nói xong thì chạy về phía phòng của mình.
Âu Dương Diệp vẫn đang chìm đắm trong niềm vui được Yên Yên ôm, cũng không nghĩ nhiều chơi trò chơi cần công cụ gì, bèn dựa theo yêu cầu của Yên Yên mà ngồi xuống kiên nhẫn chờ đợi, không có nhìn thấy ánh mắt như ‘nhìn kẻ ngốc’ của Bình Bình ở bên cạnh.
Rất nhanh thì Yên Yên đã đi ra, trong tay cầm cái hộp gỗ của cô bé.
Chỉ là sau khi bàn tay nhỏ đo độ cao của Âu Dương Diệp thì thở hổn hển chạy đi cầm một cái ghế nhỏ: "Âu Dương thúc thúc, thúc ngồi ở đây."
Âu Dương Diệp nhìn cái ghế nhỏ, có hơi khó xử.
Độ cao của cái ghế đó chỉ có hai găng tay, chiều cao bảy tám thước của hắn ngồi xuống thì có hơi làm khó nhau.
Nhưng dưới ánh mắt mong chờ của Yên Yên, Âu Dương Diệp cuối cùng vẫn ngoan ngoãn dùng một loại tư thế kỳ lạ mà ngồi xuống.
Mãi cho tới khi Yên Yên giẫm lên chiếc ghế ở sau lưng hắn, gỡ tóc của hắn ra, Âu Dương Diệp mới có chút cảm giác, cả người cứng đờ hỏi: "Yên Yên, cháu đang chơi trò chơi gì?"
Tại sao hắn bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt lắm?
"Chơi trò chơi trang điểm ạ!"Yên Yên không hề để ý đến sự cứng đờ của Âu Dương Diệp, mặt mày phấn khích nói: "Âu Dương thúc thúc đẹp thật đấy, Yên Yên nhất định có thể trang điểm rất đẹp cho Âu Dương thúc thúc."
Đẹp?!
Hắn tuấn tú tiêu sái, phong lưu bất kham, không cần đẹp.
Hơn nữa, bị một cô bé trang điểm, hắn còn cần hình tượng không? Đừng hòng bắt nạt hắn chưa từng thấy ai được cô bé trang điểm!
Đó phải gọi là thảm không lỡ nhìn!
Nghĩ đến đây, Âu Dương Diệp bỗng đứng dậy: "Không được, chúng ta đổi..."trò khác chơi.
Ba chữ phía sau Âu Dương Diệp chưa thể nói ra thì bị ánh mắt nhỏ đầy ấm ức đó của Yên Yên ép trở lại.
Đang muốn dịu giọng thì nghe Yên Yên đáng thương nói: "Âu Dương thúc thúc, thúc không phải đã đồng ý rồi sao?"
"Phải, nhưng mà..."Hắn không ngờ là trò chơi trang điểm.
Không đợi Âu Dương Diệp nói hết, Yên Yên giống như héo rũ, tủi thân nói: "Nếu Âu Dương thúc thúc thật sự không muốn, vậy Yên Yên cũng không miễn cưỡng Âu Dương thúc thúc nữa, Yên Yên vẫn là tự mình chơi."
Thử hỏi, yêu cầu của một cô bé phấn nộn như tượng tạc, cực kỳ đáng yêu, ai có thể từ chối?
Lý trí và sự tự trách giao chiến, Âu Dương Diệp dùng lý trí còn sót lại cầu xin sự giúp đỡ từ Bình Bình, lại thấy Bình Bình vẫn ngồi đó đọc sách, không nhúc nhích, dáng vẻ không hề bị ảnh hưởng.
Vì vậy, một tia lý trí cuối cùng cũng đi gặp quỷ rồi.
Trước khi Yên Yên chạy về phòng của mình, Âu Dương Diệp gọi cô bé lại: "Khoan đã, thúc thúc cho cháu trang điểm."
Sau khi trải qua vài ngày, Âu Dương Diệp vô số lần hối hận nghĩ: Nếu thời gian có thể quay lại, Âu Dương Diệp thề, hắn nhất định sẽ thu hồi câu nói đó của mình!
Nhất định!
Đương nhiên, đây là lời sau.
Nói lúc này, Lưu Ly đã dẫn Trương Tiểu Muội đến nhà do Trương Đại Tú thuê.
Nhìn thấy sự nhếch nhác của Trương Tiểu Muội, Trương Hạnh Huệ sửng sốt hô lên một tiếng, sau đó vội vàng đi vào bếp lấy nước.
Sau đó không có việc gì của Lưu Ly nữa, Trương Hạnh Huệ và Trương Trần Thị hợp lực nhẹ nhàng lau một lượt cơ thể của Trương Tiểu Muội, sau đó thay một bộ quần áo bằng vải gấm sạch sẽ.
Đợi làm xong những việc này, người của Trương gia mới đồng loạt nhìn sang Lưu Ly.
"Tình trạng của Tiểu Muội không tốt lắm."Thấy vậy, Lưu Ly không do dự mà nói ra.
Quả nhiên, người của Trương gia đều tái mặt, Lưu Ly lúc này mới bổ sung: "Nhưng sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng."
Nghe vậy, Trương Trần Thị do dự nhìn sang Lưu Ly: "Ly, cháu nói cho thím biết, Tiểu Muội rốt cuộc như nào rồi?"
Lưu Ly nghe vậy thì nhìn dấu tay đã sưng lên ở trên mặt Trương Tiểu Muội bằng vẻ nghiêm trọng, ánh mắt hơi lạnh.
Điệp Trúc Lam, thật sự đáng chết.
"Cái tát đó dùng sức quá lớn, dẫn tới dây thần kinh ở phần tai của Tiểu Muội chịu tổn thương, con bé có thể trong một chốc một lát không nghe thấy bất cứ âm thanh nào."
Người của Trương gia không ngờ Trương Tiểu Muội vậy mà bị điếc rồi, nhất thời có hơi khó tin.
Sau đó, hai mẹ con Trương Trần Thị và Trương Hạnh Huệ ôm nhau khóc một trận.
Chủ yếu là Trương Tiểu Muội quá nhỏ, chịu tội như này khiến người khác cảm thấy đau lòng, ngay đến Lưu Ly cũng có xúc động muốn rơi nước mắt.
Sau đó, Trương Tiểu Muội phát sốt.
Lưu Ly là đại phu càng bận hơn, cho dù lo cho bọn trẻ trong nhà, nhưng Lưu Ly không có ý trở về.
Đợi trưa ngày hôm sau, Trương Tiểu Muội cuối cùng cũng tỉnh lại.
Khi mọi người tưởng có thể thở phào một hơi thì lại phát hiện sự khác biệt của Trương Tiểu Muội.
Trương Tiểu Muội của lúc này trông đơ đơ, không nói chuyện, bất động, thậm chí nhìn thấy Trương Đại Tú và Trương Nhị Lang cũng sợ hãi mà co rúm cơ thể, chỉ gần gũi hơn một chút với Trương Trần Thị, Trương Hạnh Huệ và Lưu Ly.
Lưu Ly bắt mạch cho Trương Tiểu Muội, lông mày lại nhíu chặt: "Kích thích mà Tiểu Muội đã chịu có chút nghiêm trọng, chắc đã mất đi khả năng ngôn ngữ."
Sau đó, nghiêm túc nhìn sang người của Trương gia: "Tai của Tiểu Muội chữa khỏi chỉ là vấn đề thời gian, nhưng tâm bệnh lại khó chữa, sau này e là phải có thêm người chuyên chăm sóc."
Trương Trần Thị nghe vậy thì không thèm nghĩ ngợi, trực tiếp nói: "Vài ngày nữa tình hình của Tiểu Muội ổn định thì thím đưa nó về nhà nghỉ dưỡng."
Dưới quê yên tĩnh, không khí trong lành, nghỉ dưỡng dưới quê là lựa chọn tốt nhất, Lưu Ly không có ngăn cản.
Chỉ có điều vì tình hình của Trương Tiểu Muội không rõ, Lưu Ly ở lại Trương gia thêm một ngày, Trương Đại Lang đã trở về, nhưng nhìn Trương Đại Lang cả người nhếch nhác, Lưu Ly cũng biết điều không hỏi Trương Đại Lang tình hình của Điệp gia, nghĩ Tại Lâm trở về sớm muộn gì cũng sẽ nói cho cô.
Sau khi chắc chắn tình hình của Trương Tiểu Muội không có gì đáng ngại nữa, chỉ cần nghỉ dưỡng, Lưu Ly bèn cáo từ rời khỏi Trương gia.
Bởi vì Trương gia ngày mai cũng sẽ về thôn, cộng thêm cô không biết đánh xe, cho nên Lưu Ly lại để lại xe ngựa cho người của Trương gia, cô thì đi bộ rời khỏi ngõ Đồng Lăng.
Vốn muốn mua ít đồ trong nhà cần, lại thấy cổng thị trấn cho thuê xe bò về nhà, cô mua ít đồ ăn ngon rồi quay về gặp hai đứa trẻ mấy ngày không gặp.
Nhưng điều Lưu Ly không ngờ được, cô mới vừa rời khỏi ngõ Đồng Lăng thì bị một nhóm người để ý.
Lưu Ly sau mấy lần cố thử cắt đuôi nhưng cuối cùng lại thất bại, Lưu Ly quyết định không tiếp tục tránh né nữa.
Vì vậy, sau khi lần nữa rẽ vào một con ngõ, Lưu Ly quay đầu lúc cái đuôi phía sau không phòng bị.
"Mấy vị đi theo tôi lâu như vậy, có chuyện gì?"