Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 26: Trong nhà gặp trộm




“Oa –”
Lúc này, Yên Yên chợt cất tiếng khóc.
Lưu Ly vội hồi hồn, nhìn sang hai đứa bé đằng sau, lại thấy Yên Yên đang khóc thảm thiết, Bình Bình cũng vành mắt đỏ bừng, lại cố gắng nhịn nước mắt, không để nó rơi xuống.
Thấy hai đứa bé như vậy, Lưu Ly đau lòng, bước tới ôm chúng vào lòng.
“Bình Bình, Yên Yên ngoan, có mẹ ở đây, không sao.” Lưu Ly dịu dàng dỗ, hai tay khẽ vỗ sau lưng hai đứa bé.
Có sự an ủi của mẹ, Bình Bình Yên Yên rõ ràng ổn định lại nhiều.
Yên Yên thút thít, đáng thương nhìn mẹ mình: “Mẹ, ăn, đồ ăn không còn nữa, có phải chúng ta lại đói không?”
Bình Bình cũng nhìn sang mẹ mình, mặt đầy lo lắng.
Hai ngày nay không dễ dàng gì no bụng, nó không muốn lại đói nữa.
“Sẽ không.” Lưu Ly khẳng định.
Thấy hai đứa bé không tin, Lưu Ly nói: “Các con quên mẹ có cất giấu lương thực sao?”
Nghe vậy, Yên Yên ngưng khóc, nhưng vẫn thút tha thút thít, mà Bình Bình nghĩ tới lương thực mẹ cất giấu, ánh mắt phát sáng, xoay người chạy ra ngoài.
Lưu Ly biết Bình Bình muốn đi đâu, bèn ôm Yên Yên lên đi theo.
Không bao lâu sau, Lưu Ly ôm Yên Yên đến chỗ để củi, chỉ thấy Bình Bình đang úp sấp cố hết sức kéo đống củi, sau đó lộ ra gạo mì mà Lưu Ly đã giấu.
Nhìn thấy gạo mì này, biểu cảm trên mặt Bình Bình mới thả lỏng một chút, Yên Yên lại cười như hoa: “Tốt quá rồi, chúng ta sẽ không đói bụng nữa.”
Thấy dáng vẻ hai đứa bé vì có lương thực mà vui mừng, Lưu Ly đặt Yên Yên xuống, nghiêm túc nhìn chúng: “Bình Bình Yên Yên còn nhớ mẹ đã nói sau này sẽ không để hai con đói bụng chứ?”
Yên Yên mê mang, lại vẫn gật đầu.
Bình Bình gật gật đầu, nhìn chăm chú mẹ nhà mình.
Thấy vậy, Lưu Ly tiếp tục nói: “Mẹ đã không còn là mẹ trước đây nữa rồi, mẹ bây giờ biết kiếm tiền, sau này tuyệt đối sẽ không để các con có cơ hội đói bụng nữa, các con nhớ rồi chứ?”
Sở dĩ nhấn mạnh như vậy, là vì Lưu Ly không hi vọng nếu lần sau có việc tương tự xảy ra, hai đứa bé vẫn sẽ lo lắng đói bụng.
Theo cô thấy, Bình Bình Yên Yên còn nhỏ, cô hi vọng chúng có thể hồn nhiên vô lo trưởng thành, không hi vọng chúng còn nhỏ đã âu sầu vì miếng ăn, luôn lo lắng đói bụng, như vậy sẽ khiến chúng từ nhỏ đã thiếu hụt cảm giác an toàn.
“Con nhớ rồi ạ.” Bình Bình Yên Yên đồng thanh đáp.
Thấy vậy, biểu cảm Lưu Ly cuối cùng mới thả lỏng.
Thấy mẹ nhẹ nhõm, Yên Yên mới nhào vào lòng Lưu Ly: “Mẹ thật tốt.”
Giọng nói mềm mại non nớt khiến tâm trạng Lưu Ly buồn bực vì bị trộm cũng thoáng chốc trở nên tốt hơn.
Chỉ là, lúc quay đầu nhìn sang Bình Bình, lại thấy Bình Bình im lặng, vẫn có chút không vui.
Thấy mẹ nhà mình nhìn sang, Bình Bình mới mở miệng hỏi ra vấn đề trong lòng: “Mẹ, vậy, vậy đồ bị trộm làm sao đây?”
Bình Bình cảm thấy có chút không vui, những đồ ấy là mẹ vất vả kiếm bạc mua về.
Lời của Bình Bình đánh tan sự ấm áp ngắn ngủi, sắc mặt Lưu Ly cũng trở nên nghiêm túc.
Cô đứng dậy, bắt đầu kiểm tra đồ đạc bị mất.
Ui! Quả nhiên, ngoại trừ gạo mì trong đống củi và bạc mà cô giấu chỗ khác, những món khác đều bị trộm.
Hạt dưa, điểm tâm, hơn cân gạo mì, can mỡ heo đã thắng, hai mươi cái há cảo, tóp mỡ, muối thô, còn có gia vị, cùng hơn hai cân thịt sườn và tất cả rau củ vừa mua hôm nay, cả cái gùi đã hỏng của cô, không chừa lại gì.
Thấy tình cảnh này, Lưu Ly tức quá hóa cười.
Người có thể thu thập sạch sẽ như vậy, ngay cả cái gùi rách cũng không quên vác đi, Lưu Ly thoáng chốc có một đối tượng hoài nghi – Nhị thẩm Tiêu thị cực phẩm của cô.
Hai năm trước, nguyên chủ từng nhặt được một con gà rừng bị thương ở chân núi, về nhà liền hầm nồi canh, muốn bồi bổ cho hai đứa bé.
Nhưng vì lúc nhặt được gà rừng bị người trong thôn nhìn thấy, truyền vào trong tai nhị thẩm cô, chỉ trong chốc lát cô quay người nhặt củi, nhị thẩm tốt bụng đã bưng đi canh cùng cả cái nồi.
Dù rất nhiều người trong thôn nhìn thấy, nhưng đợi nguyên chủ đến cửa đòi, canh gà đã bị xử lý xong.
Nguyên chủ không chỉ không thể đòi về canh gà, còn bị nãi nãi Lưu Trần Thị mắng một trận, trách cô có canh gà cũng không biết hiếu kính bà ta.
Nguyên chủ ấm ức, lại không có cách nào, dù sao chữ hiếu lớn hơn trời, hơn nữa canh gà cũng không còn, chỉ đành vác cái nồi không về nhà.
Tiêu thị không biết vì sao mà lần này lại chạy tới nhà cô, nhưng, chẳng lẽ người bên nhà tổ còn cho rằng cô vẫn là Lưu Ly bị bắt nạt cũng chỉ biết nhịn tức nuốt xuống ban đầu?
Dám lấy đồ của cô, xem cô có lột một lớp da của họ không.
Nghĩ vậy, Lưu Ly tranh thủ trời còn chưa tối, dắt hai đứa bé ra ngoài.
Lần này vào thôn, Lưu Ly không đi đường nhỏ, trực tiếp đi đường lớn.
Lúc này, người trong thôn vẫn chưa nghỉ ngơi, vẫn còn phụ nhân tám chuyện bên đường.
Thấy Lưu Ly rất ít khi vào thôn lại muộn như vậy còn dắt hai đứa bé đến, nhất thời ngậm miệng, ánh mắt đều rơi trên người cô, tò mò đánh giá.
Lưu Ly không để ý những người này, dẫn con đi thẳng đến nhà Trương Trần thị, để Trương Trần thị còn chưa nghỉ ngơi trông hộ.
Dù sao, chuyện lát nữa xảy ra, cô không muốn dọa hai đứa bé sợ.
Đợi lúc Lưu Ly ra ngoài, đám phụ nhân trong thôn, cầm đầu là Vương Đại Lâm thích hóng hớt nhất, chặn đường cô.
“Lưu Ly à, hôm nay sắp tối rồi, sao cháu lại đến thôn?”
Thấy có người hỏi, Lưu Ly cũng không che giấu, nói ra chuyện nhà mình bị vơ vét sạch sẽ.
Nói xong, Lưu Ly bi phẫn, đỏ vành mắt nói: “Thím Vương, cháu thực sự cũng hết cách rồi, hai đứa bé nhà cháu gầy thành như vậy, cháu cũng cắn chặt răng mới mua được chút đồ ấy, ăn bữa nay lo bữa mai, thế này ba mẹ con cháu làm sao sống.”
Thấy Lưu Ly như vậy, phụ nhân vây quanh mặt đầy đồng tình.
Dù sao những người này cũng làm mẹ, dù con của Lưu Ly ra đời không quang vinh gì, nhưng rốt cuộc cũng là hai sinh mệnh nhỏ.
Đám phụ nhân vốn còn cảm thấy Lưu Ly đòi nhà Quả phụ Lê ba lượng bạc tiền bồi thường quá không có đức, bây giờ thấy dáng vẻ thê thảm của cô, cũng không nghĩ tới chuyện này nữa.
Ba lượng bạc đó cùng lắm cũng chỉ có thể chống đỡ hơn nửa năm, hai đứa bé thân thể cũng không tốt, không chắc ba mẹ con này có thể chịu nổi không.
Vương Đại Lâm thấy Lưu Ly như vậy, cũng đồng tình, bèn hỏi: “Lưu Ly này, cháu định làm thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.