“Mẹ, đồ lấy lại chưa?” Yên Yên chớp đôi mắt to, vẻ mặt mong chờ nhìn Lưu Ly.
Bình Bình cũng nhìn Lưu Ly, trên gương mặt nhỏ cũng tràn ngập sự mong chờ.
Lưu Ly gật đầu: “Lấy lại rồi, chỉ là thiếu một ít đồ, mẹ lấy một con gà bù vào.”
Vừa nghe có gà, Yên Yên rất vui, nói muốn xem giỏ sau lưng của Lưu Ly.
Lưu Ly chỉ đành để giỏ xuống, Yên Yên nhìn gà mái già trong giỏ, gương mặt nhỏ càng phấn khích.
“Mẹ, chúng ta sau này cũng có trứng gà để ăn rồi có phải không?” Yên Yên hỏi.
Lưu Ly nghe thì chợt sững người, cô vốn là muốn nấu canh gà cho hai đứa trẻ ăn.
Dù sao hai đứa trẻ này quá gầy, cô muốn tẩm bổ cho chúng.
Còn cái gì mà cơ thể hư nhược không thể hấp thụ được chất bổ, cô không hề lo lắng, cô là dược sư thiên tài, sao có thể để chuyện không hấp thụ được chất bổ xảy ra chứ?
Huống chi, cô còn có nước linh tuyền.
Nhưng thấy trên gương mặt nhỏ của Yên Yên và Bình Bình đều mang theo sự mong chờ, Lưu Ly nghĩ nuôi một con gà cũng không tốn gì, cũng không nhẫn tâm thấy bọn trẻ thất vọng cho nên gật đầu.
Lúc này Trương Trần Thị đã hỏi hai con trai là có chuyện gì, không khỏi có hơi lo lắng mà đi tới.
“Lưu Ly, đại bá nương đó của cháu tìm Bình Bình và Yên Yên vậy mà tìm đến nhà ta rồi, thiết nghĩ là đã tới nhà cháu rồi, bà ta rốt cuộc có chủ ý gì?”
Lưu Ly nghe vậy thần sắc đanh lại.
Cô cũng muốn biết Phạm Phương Huệ rốt cuộc có chủ ý gì, có điều rõ ràng Phạm Phương Huệ sẽ không nói cho cô, mà cô đoán chắc Phạm Phương Huệ không có lòng tốt, có thể là nhằm vào Bình Bình mà đến.
Sợ Trương Trần Thị lo lắng, cộng thêm không có chứng cứ, Lưu Ly không nói những điều này cho Trương Trần Thị, chỉ nói Phạm Phương Huệ đây là muốn lấy hai đứa trẻ ép cô mà thôi.
Vì vậy Trương Trần Thị lại mắng chửi Phạm Phương Huệ một trận, luôn nói Phạm Phương Huệ không biết xấu hổ lấy hai đứa trẻ làm con tin.
Mắt thấy trời đã tối Lưu Ly cũng không ở lại Trương gia nữa, dẫn hai đứa trẻ đi trong đêm tối về nhà.
Quả nhiên, trong nhà lại có dấu vết bị tiến vào.
Lưu Ly một lần nữa rất hy vọng có thể nhanh chóng kiếm tiền, như vậy thì có thể xây dựng một căn nhà kiên cố, cũng sẽ không để ai cũng có thể vào nhà cô nữa.
Trong nhà không có nến, may mà trăng đêm nay sáng, Lưu Ly dựa vào ánh trăng tắm rửa đơn giản cho hai đứa trẻ, dỗ hai đứa trẻ ngủ.
Sau khi thấy hai đứa trẻ đã ngủ, Lưu Ly lại không hề buồn ngủ.
Nghĩ mình mấy ngày không đi vào không gian rồi, không khỏi có ý nghĩ tới.
Ngay sau đó, Lưu Ly đã xuất hiện ở trong không gian.
Chỉ là sau khi nhìn rõ mọi thứ trước mắt, Lưu Ly ngây người.
Linh tuyền của cô hình như trở nên lớn hơn, nhưng điều khiến cô sửng sốt là một khoảng xanh trước mắt.
Trong khoảng xanh biếc đó, móc một cụm lớn thạch hộc tía và cây ớt.
Nghĩ đến thạch hộc tía và hạt giống ớt hôm đó cô hái ở trên núi, ném vào không gian linh tuyền không quan tâm, thì nay lại thấy một khoảng xanh trước mắt, Lưu Ly còn có cái gì không hiểu?
Chỉ là mới ngắn ngủi mấy ngày thì mọc được như này, những cây ớt đó thậm chí đã nở hoa kết quả rồi, lẽ nào không gian linh tuyền của cô còn có công hiệu thúc đẩy thực vật sinh trưởng?
Để chắc chắn suy nghĩ này, Lưu Ly chia cụm thạch hộc tía đó thành mấy cây, lại chuyển cây ớt mọc dày đặc ra.
Đợi sau khi xong những việc này, Lưu Ly cũng không biết là lúc nào.
Bởi vì quá mệt, thoát khỏi không gian Lưu Ly nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Ly vừa tỉnh lại, sau khi giúp Bình Bình và Yên Yên mặc xong quần áo, nhân thời gian đi nhà xí thì vào trong không gian.
Quả nhiên, thạch hộc tía chia ra trồng ở bên cạnh đã mọc ra rất nhiều mầm, mà ớt của cô đã tiếp tục lớn lên, chỗ ớt đó thậm chí có thể dùng làm đồ ăn rồi.
Thấy cảnh tượng này Lưu Ly rất vui mừng, có thần khí gian lận như không gian linh tuyền, cô còn sợ không kiếm được tiền xây nhà hay sao?
“Mẹ, mau tới!”
Vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Yên Yên.
Lưu Ly khẩn trương, cũng không màng những cái khác, trực tiếp thoát khỏi không gian, lao ra khỏi nhà xí.
Vốn tưởng là Bình Bình Yên Yên lại xảy ra chuyện, nhưng không ngờ vừa ra khỏi nhà xí, lại thấy hai đứa trẻ đều vây ở trong đống củi, không biết đang nhìn cái gì.
Lưu Ly thở phào, sau đó đi về phía hai đứa trẻ.
“Mẹ, có gà, gà!” Yên Yên quay đầu, vẻ mặt mừng rỡ.
Gà sao?
Lưu Ly quay đầu liếc nhìn gà mái đang khoái chí mổ cát ở trong sân được cô dùng vải quây lại, bước chân cũng không khỏi tăng nhanh.
Chỉ là khi nhìn thấy một màn trước mắt, Lưu Ly lần nữa ngây ngốc.
Chỉ thấy trong đống củi đó của cô, lúc này một con gà rừng bị kẹt đầu trong đống củi đang đập cánh.
Nhìn tình cảnh này, chắc là con gà rừng này không biết làm sao phát hiện đồ ăn giấu trong đống củi muốn đi ăn, nhưng không biết thế nào bị kẹt đầu ở trong đống củi.
Đây là vận khí thần tiên gì vậy?
Lưu Ly suýt nữa bật cười, sợ gà rừng giãy thoát, cô đưa tay túm lấy con gà rừng.
“Bình Bình Yên Yên, mẹ nấu canh gà nấm cho hai đứa nha!”
Nói xong, tâm trạng của Lưu Ly rất tốt cầm gà rừng đi giết.
Trước đây khi sống ở nhà ông nội cô không ít lần làm chuyện này, Lưu Ly làm mà không hề có áp lực tâm lý, phải gọi là dứt khoát.
Nửa canh giờ sau, canh gà nấm thơm phức đã xong, Lưu Ly lại làm một ít mì, chan canh gà rừng thơm phức lên, thật sự rất ngon.
Ba mẹ con ăn một bữa no, Lưu Ly thấy trong nồi còn thừa một bát canh gà thì đổ ra một cái bát to, sau đó dẫn hai đứa trẻ đi trên con đường nhỏ đến Trương gia.
Người của Trương gia sớm đã dọn dẹp xong, lúc này đang háo hức nhìn Lưu Ly, rất là nôn nóng.
Thấy Lưu Ly đến, người của Trương gia cuối cùng cũng yên tâm.
“Đến cũng đến rồi, sao còn mang theo canh gà?” Trương Trần Thị thấy canh gà trong tay Lưu Ly, không khỏi nhíu mày.
Lưu Ly lại cố chấp nhét bát canh gà cho Trương Trần Thị: “Thím à, có bài học ngày hôm qua, hai đứa trẻ này để ở nhà ta không yên tâm, dẫn lên núi thì càng không yên tâm, ta muốn nhờ thím chăm sóc hộ.”
Đây cũng là lý do tại sao trước khi đêm qua cô rời khỏi, nhờ Trương Trần Thị ở nhà đợi cô tới.
Trương Trần Thị vừa nghe, cũng không có gì không đồng ý, canh gà cũng nhận bê vào bếp.
Đợi Trương Trần Thị đi ra khỏi bếp, trực tiếp nhìn sang con dâu Điệp Trúc Lam nhà mình: “Trúc Lam, con vừa hay phải ở lại trông tiểu muội, thuận tiện giúp Lưu Ly chăm sóc Bình Bình và Yên Yên.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Điệp Trúc Lam cứng đờ.
Nàng ta là muốn dẫn tiểu muội cùng nhau lên núi, nhận biết tất cả các loại nấm kiếm ít tiền riêng gửi về nhà mẹ đẻ.
Điệp Trúc Lam muốn phản bác lời của mẹ chồng, nhưng dưới ánh mắt cảnh cáo đó của mẹ chồng nhà mình thì chỉ đành không cam tâm tình nguyện mà gật đầu.
Sự giao đổi giữa mẹ chồng con dâu của Trương Trần Thị Lưu Ly đương nhiên nhìn thấy, nhưng rất bình tĩnh.
Hai đứa trẻ cô cũng không định cứ nhờ Trương Trần Thị trông giúp, hôm nay cũng chẳng qua là kế hoạch tạm thời.
Ngoài dạy Trương gia nhận biết về nấm, cô còn muốn đi vào trong núi tìm kiếm ít dược liệu hoặc hạt giống để trồng ở trong không gian của mình, cho nên mới không thể dẫn theo hai đứa trẻ.
Sắp xếp cho hai đứa trẻ xong, một nhóm người lũ lượt đi trên con đường nhỏ, đi về phía núi.