Tôn đại phu vốn cũng không trông mong Lưu Ly lấy ra được dược liệu hiếm gì, khi nhìn thấy Lưu Ly mở mảnh vải rách trong tay ra lộ ra nhân sâm có đường kính 3cm ở bên trong thì vẫn không nhịn được mà dụi mắt.
Thật sự là nhân sâm, Tôn đại phu vui mừng.
“Cái này...” Tôn đại phu nhìn nhân sâm đó, giống như nhìn bảo vật quý giá: “Lưu Ly, cháu kiếm được ở đâu vậy?”
Khi Lưu Ly truyền thụ Cấp Cứu Dị Vật Đường Thở, Tôn đại phu hỏi tên của Lưu Ly, hiện nay trực tiếp gọi tên luôn.
Tôn đại phu lúc này không biết mình hỏi một câu hỏi rất ngu ngốc.
Lưu Ly lại không để bụng Tôn đại phu như vậy, trong quá trình tiếp xúc với Tôn đại phu, Lưu Ly biết Tôn đại phu thật ra là một người có chút si mê đối với y dược, giống như ông nội của cô, cho nên khiến cô cảm thấy thân thiết.
“Ta đào được ở trên núi, không biết Nhân Thọ Đường có thu mua không?” Lưu Ly mỉm cười.
“Mua mua mua!” Tôn đại phu vội vàng nói ba chữ ‘mua’.
Chỉ là sau nói xong, Tôn đại phu lại hỏi Lưu Ly: “Lưu Ly, tuổi của nhân sâm này của cháu không nhỏ, chất lượng không tồi, giá cả đương nhiên không rẻ, không biết trong lòng cháu có cái giá hợp lý nào chưa?”
Trong lòng Tôn đại phu chỉ có giá sơ bộ, chỉ là sợ giá mà mình đưa ra Lưu Ly không hài lòng, muốn hỏi ý của Lưu Ly trước.
Ở hiện đại, nhân sâm được trồng, giá cả thật ra cũng không tính là cao, mà giá nhân sâm ở đây tuy cô biết sẽ không thấp, nhưng cũng không biết cụ thể sẽ bao nhiêu tiền.
Nghĩ Tôn đại phu cũng là người thành thật, bèn nói: “Tôn lão, con người của ông ta tin, ông xem nhân sâm này được bao nhiêu tiền?”
Nghe thấy sự tin tưởng trong lời nói của Lưu Ly, Tôn đại phu rất vui.
Lưu Ly này nếu đã có duyên với ông ta, lại dạy ông ta Cấp Cứu Dị Vật Đường Thở, ông ta đương nhiên không thể cho cô thiệt được, bèn đưa ra số ‘2’: “Ta trả cháu 200 lượng, cháu thấy như nào?”
Lưu Ly: “...” Cô sững người.
200 lượng! Đó không phải là một con số nhỏ.
Phải biết, 1000 văn mới bằng 1 lượng, nếu dựa vào một văn đương nhiên 3000 đồng mà tính, 200 lượng bạc này tương đương 600 triệu rồi, đây là tiết tấu sắp giàu nhanh.
Huống chi, sức mua từ một văn tiền của thời đại này không chỉ bằng 3000 ở hiện đại.
Đương nhiên, Lưu Ly cũng không phải là người chưa thấy sự đời, tuy trong lòng rất chấn động, nhưng ngoài mặt lại không tỏ vẻ, chỉ mỉm cười nói: “Tôn lão ra giá, ta đương nhiên tin tưởng.”
Lời này của Lưu Ly lần nữa khiến Tôn đại phu cảm thấy mình được tin tưởng, trên gương mặt già tràn ngập ý cười.
Sau khi bàn bạc ổn thỏa giá cả, Tôn đại phu bèn dặn người đi lấy tiền.
Nhìn kiểu này, địa vị của Tôn đại phu này ở Nhân Thọ Đường không tầm thường, ít nhất không chỉ là một đại phu ngồi khám bệnh, mà có thể thật sự đưa ra chủ ý.
Tôn đại phu rất chu đáo, không có trực tiếp đưa cho Lưu Ly 200 lượng ngân phiếu, mà chia cho cô hai tấm 50 lượng, ba tấm 20 lượng, 2 tấm 10 lượng ngân phiếu và hai mươi lạng bạc vụn.
Đối với hành vi chu đáo như vậy, Lưu Ly có chút cảm động.
Sau đó Lưu Ly và Tôn đại phu bàn bạc ổn thỏa, chỉ cần là dược liệu cô mang đến Nhân Thọ Đường đều sẽ thu mua, bây giờ cô chuẩn bị rời khỏi hậu đường.
“Lưu Ly, cháu đợi đã.” Tôn đại phu lúc này lại giống như nhớ ra cái gì đó, gọi Lưu Ly lại.
Lưu Ly có hơi nghi hoặc, nhưng vẫn dừng lại.
Tôn đại phu vội vàng rời đi, lại rất nhanh chạy quay lại, trong tay cầm một chiếc hộp sắt nhỏ.
“Lưu Ly, ta không có gì tặng cháu, đây là thuốc mỡ cháu ta điều phối, có thể trị sẹo.” Nói rồi, Tôn đại phu liếc nhìn gương mặt của Lưu Ly: “Vết sẹo này của cháu có hơi sâu, thời gian cũng quá dài, chắc cũng không thể biến mất hết, nhưng có thể làm nhạt đi.”
Nói xong, Tôn đại phu cũng không quan tâm sự kinh ngạc của Lưu Ly, giống như sợ Lưu Ly từ chối, nhét vào trong tay Lưu Ly.
Phải biết, thuốc mỡ trong tay Tôn đại phu, là loại thuốc rất nhiều quan lại giàu có muốn mua cũng chưa chắc có thể mua được, nhưng Tôn lão lại sợ Lưu Ly không nhận.
Lưu Ly sững người nhìn thuốc mỡ trong tay, sau đó rất thoải mái mà nhận lấy: “Đa tạ Tôn lão.”
Tuy bản thân cô có thể điều phối dược liệu, hơn nữa có thể khiến vết sẹo trên mặt cô hoàn toàn biến mất, nhưng ý tốt của Tôn đại phu, cô cũng sẽ không từ chối.
Huống chi, cô muốn chữa khỏi vết sẹo trên mặt, tất nhiên cũng phải che đậy, nếu không biểu hiện quá sợ rằng sẽ bị người khác nghi ngờ.
Tôn đại phu thấy Lưu Ly nhận thì thở phào.
Lưu Ly cầm thuốc mỡ và tiền, cùng với Tôn đại phu rời khỏi hậu đường.
Thấy Lưu Ly đi ra, Trương Nhị Lang đợi ở bên ngoài thật sự thở phào.
Lưu Ly tỷ nếu còn không ra, hắn ta cũng muốn xông vào tìm người rồi.
Lúc này người vây quanh bên ngoài Nhân Thọ Đường không có xem náo nhiệt nữa, sớm đã rời đi, chỉ có một ít bệnh nhân đợi Tôn đại phu đi ra.
Lưu Ly biết Trương Nhị Lang lo lắng, liếc nhìn an ủi hắn tam bèn đi về phía quầy thuốc.
Tôn đại phu vốn chuẩn bị đi khám cho người bệnh trước, thấy Lưu Ly đi về phía quầy thuốc, không nhịn được tò mò, đi theo đằng sau Lưu Ly.
Lưu Ly đứng ở trước quầy thuốc, báo tên mấy loại dược liệu cho chưởng quầy.
Hôm nay trừ bán thuốc, cô còn phải mua thuốc cho nam nhân mà cô cứu.
Đợi chưởng quầy xoay người đi bốc thuốc, Tôn đại phu không nhịn được lên tiếng: “Lưu Ly, cháu mua những dược liệu đó làm gì?”
Không phải Tôn đại phu nhiều chuyện, thật sự trong những dược liệu mà Lưu Ly nói, có một phần là thanh nhiệt giải độc, còn có một phần hoàn toàn không liên quan, tất cả cộng lại, ông ta thật sự không nghĩ ra phương thuốc gì cả.
Sở dĩ biết Lưu Ly bốc thuốc là do đơn thuốc, đó là vì Tôn đại phu dựa vào trực giác cảm thấy, Lưu Ly không phải là một người chỉ biết một chút y lý, trong vô thức sẽ cảm thấy cô thật sự biết nhiều hơn.
Lưu Ly không muốn chuyện của Cố Tại Ngôn bị người khác phát giác, bởi vì cô không biết Cố Tại Ngôn có thân phận như nào, sợ ngộ nhỡ thân phận của Cố Tại Ngôn có dị thường, lộ ra cô sẽ mang tới tai họa cho mình.
Chuyện liên quan tới tính mạng của mình, cho dù là Tôn đại phu cô rất có thiện cảm, vậy cũng không thể tùy tiện nói ra.
Vì vậy Lưu Ly bèn nói: “Những dược liệu này ở trên núi không dễ tìm, ta mua về nghiên cứu.”
Nếu đã hiểu y lý, nghiên cứu dược liệu cũng không hiếm lạ.
Tôn đại phu không có tiếp tục hỏi nữa, chỉ dặn Lưu Ly sau này có dược liệu thì tới đây, sau đó đi khám bệnh cho người khác.
Rất nhanh, chưởng quầy của Nhân Thọ Đường đã bốc xong dược cho Lưu Ly, sau khi Lưu Ly cảm ơn thì dẫn Trương Nhị Lang ra khỏi Nhân Thọ Đường.
Chỉ là vừa đi ra ngoài, Lưu Ly bị người ta chặn đường.
Là Khương lão thái và cháu của bà ta, thì ra bọn họ luôn muốn báo ơn, cho nên cứ đợi ở bên ngoài Nhân Thọ Đường.
“Ân nhân, chúng ta bằng lòng làm trâu làm ngựa cho ân nhân, ân nhân dẫn chúng ta trở về đi.” Khương lão thái mở miệng.
Trong nhà chỉ còn lại bà ta và cháu trai, cho nên bà ta có thể làm chủ chuyện này.
Thấy Khương lão thái cố chấp muốn báo ơn, Lưu Ly cũng có hơi động lòng, dù sao trước mắt nhà cô thiếu người.
Nhưng nghĩ tới tình trạng của nhà mình, Lưu Ly vẫn lắc đầu.
Khương lão thái thấy vậy, vội vàng dẫn cháu trai Hỷ Bảo quỳ xuống: “Ân nhân, nếu người không dẫn theo hai bà cháu chúng ta, chúng ta quỳ mãi ở đây.”
Tính cách của Khương lão thái rất cố chấp, chuyện gì đã nhận định rất khó thay đổi.