Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 47: Mua vải




Lưu Ly thấy vậy, vội vàng ngăn động tác hai bà cháu quỳ xuống.
Đối với sự cố chấp của Khương lão thái, Lưu Ly cũng có vài phần bất lực.
“Không phải là ta không muốn thu giữ hai người, thật sự là ta không có cách nào cả, nhà ta chỉ có một căn phòng, không giữ được hai bà cháu các người.” Lưu Ly giải thích.
Thấy vẻ thất vọng của Khương lão thái, Lưu Ly lại nói: “Như vậy đi, nếu mùa xuân năm sau hai người còn muốn báo ơn thì hai người đến tìm ta.”
Sau đó, Lưu Ly nói ra vị trí nhà của cô.
Khương lão thái thấy vậy cũng không tiện cưỡng cầu, chỉ đành nói mùa xuân năm sau sẽ tìm Lưu Ly báo ơn, sau đó dẫn cháu trai Hỷ Bảo rời đi.
Đợi sau khi hai bà cháu đó rời đi, Lưu Ly dẫn Trương Nhị Lang có chút ngây ngốc rời khỏi tiệm thuốc.
Đợi hai người vừa rời đi, trong con ngõ nhỏ ở bên cạnh tiệm thuốc xuất hiện một nam nhân trung niên rất phú quý.
Chỉ thấy người này nheo mắt, nhìn hướng Lưu Ly rời đi, trong mắt không biết đang suy tính cái gì, chỉ nhìn ra trong ánh mắt đó lộ ra ý không tốt.
“Lão gia, ả xấu xí đó có gì đẹp chứ?” Tên sai vặt ở bên cạnh không nhịn được mà hỏi.
Người phụ nữ xấu xí đó dù làm nha hoàn ở trong phủ của lão gia cũng không đủ tư cách.
Nam nhân trung niên liếc xéo tên sai vặt: “Ngươi hiểu cái gì, nàng ta chính là người kia của thôn Đại Vĩ.”
“Á---” Tên sai vặt thốt lên kinh ngạc, người qua đường đều nhìn sang bên này, hắn ta bèn hoảng hốt bịt miệng lại.
Sau khi kinh ngac, tên sai vặt lại nghi hoặc: “Nhưng mà lão gia, đứa trẻ của nhà đó thật sự...”
Tên sai vặt còn chưa nói hết câu, hắn ta lập tức im miệng dưới ánh mắt của lão gia nhà mình.
Động tĩnh bên này, Lưu Ly không biết, chỉ dặn Trương Nhị Lang đánh xe bò đến tiệm quần áo.
Nhị Lang không có nghi hoặc gì cả, trực tiếp làm theo.
“Lưu Ly tỷ, tỷ sao lại lợi hại như vậy?”
Vừa đánh xe bò, Trương Nhị Lang vừa hỏi.
Cứ cảm thấy Lưu Ly tỷ hôm nay và Lưu Ly tỷ mà hắn ta quen biết trước kia khác nhau một trời một vực, có loại cảm giác không quen biết lắm.
Nhưng Lưu Ly tỷ như vậy lại cho người ta một loại cảm giác tin phục.
Lưu Ly sớm đã đoán được Trương Nhị Lang sẽ hỏi, cô cũng sớm đã nghĩ ra lời giải thích: “Đây là những thứ lúc đầu cha của tụi nhỏ dạy cho ta, hắn sợ mình sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên để lại chiêu này.”
Dù sao cái người gọi là ‘cha của tụi nhỏ’ là ‘người chết’, sau này cũng sẽ không xuất hiện, cô muốn lợi dụng thế nào thì lợi dụng thế đó.
Từ sau khi ở trên núi bịa ra tin dữ của cha tụi nhỏ, cô đã đưa ra chủ ý, sau này cô biết cái gì, sẽ đều nói là cha của tụi nhỏ cho người dạy.
Trương Nhị Lang không ngờ sẽ là đáp án như vậy, nhất thời có hơi á khẩu.
Một lát sau, hắn ta mới rầu rĩ mở miệng: “Xin lỗi Lưu Ly tỷ, ta không biết...”
Trương Nhị Lang cho rằng mình không cẩn thận chạm vào nỗi đau của Lưu Ly, rất tự trách.
Lưu Ly không lên tiếng, để mặc Trương Nhị Lang hiểu lầm, để tránh Trương Nhị Lang hỏi quá nhiều, cô còn phải bịa nhiều hơn, như vậy trầm mặc ngược lại càng tốt.
Rất nhanh, Trương Nhị Lang đánh xe bò chở Lưu Ly đến tiệm quần áo.
Ông chủ của tiệm quần áo là một nam nhân hơn 30 tuổi, thấy Lưu Ly mặc đồ cũ rích, lại không có đuổi người ra ngoài, mà khách sáo hỏi Lưu Ly muốn cái gì.
“Có quần áo may sẵn cho trẻ con 4-5 mặc không?” Lưu Ly nhìn một vòng, chỉ nhìn thấy quần áo của người lớn, không nhìn thấy đồ thích hợp cho trẻ con mặc.
Ông chủ tiệm quần áo nghe vậy, từ trong tủ lấy ra hai bộ: “Đây là bộ đồ làm cho con nhà họ hàng của ta, cô xem có hợp không?”
Lưu Ly vừa nhìn thấy, kích cỡ đó thì ổn, chất liệu bằng vải xô, bên trong nhét bông, nhìn cũng rất dày dặn, cô hỏi giá.
“Quần áo của trẻ con này cũng không tốn quá nhiều vải, chỉ 500 văn một bộ.” Ông chủ tiệm quần áo nói.
Vừa nghe thấy 500 một bộ, còn không đợi Lưu Ly mở miệng, Trương Nhị Lang ở một bên đã đứng không yên rồi.
Trương Nhị Lang kéo tay áo của Lưu Ly, vẻ mặt sốt sắng: “Lưu Ly tỷ, bộ này quá đắt rồi, tỷ vẫn là mua vải mua bông về tự làm đi.”
Lưu Ly không hiểu về giá vải vóc của thời đại này, không khỏi hỏi: “Vải và bông này có giá như nào?”
Không đợi Trương Nhị Lang đáp lại, ông chủ tiệm quần áo Ngô Văn Trác ở một bên bèn mở miệng: “Tiểu nương tử, vải thô này chín tiền một xếp, vải xô một lượng năm tiền một cuộn, bông 50 văn một cân, bộ quần áo giống như này, cũng tốn hai cân bông, trừ công may, một bộ cũng không đến 200 văn.”
Ngô Văn Trác trực tiếp nói với Lưu Ly quần áo của trẻ con thật ra không tốn bao nhiêu nguyên liệu, mua vải càng lợi hơn, tương đương với việc tiết lộ giá gốc của mình.
Lưu Ly không khỏi sửng sốt: “Ông chủ lẽ nào không sợ ta không mua của ngươi sao?” Tiết lộ giá gốc như vậy, ai còn muốn mua quần áo chứ?
Ngô Văn Trác nghe vậy thì mỉm cười lắc đầu: “Tiểu nương tử nhìn trong nhà không giàu có, nếu mua quần áo may sẵn của trẻ con thật sự không có lợi, tôi làm kinh doanh, cũng phải có lương tâm.”
Nói rồi, Ngô Văn Trác lại thở dài một tiếng: “Hơn nữa không dám giấu, kinh doanh của tiệm quần áo này thật sự không tốt, làm hết mùa đông này, chúng ta không chuẩn bị tiếp tục kinh doanh quần áo nữa, trực tiếp đả thông cửa hàng hai bên.”
Lưu Ly nghe vậy thì nghĩ một chút, không nghĩ ra sát vách làm cái gì.
Thấy thần sắc của Lưu Ly, Ngô Văn Trác vừa nhìn là biết cô nghĩ cái gì: “Bên cạnh là tiệm vải của nhà ta, nếu tiểu nương tử tin tưởng, có thể mua vải mua bông ở tiệm vải của chúng ta.”
Ngô Văn Trác vừa nói như vậy, Lưu Ly bèn nói: “Nếu đã như vậy, ta sang bên cạnh xem thử.”
Ngô Văn Trác nghe vậy, bèn để bộ đồ trong tay xuống, đích thân dẫn Lưu Ly sang bên cạnh.
Người trông coi cửa tiệm bên cạnh là thê tử của Ngô Văn Trác – Cẩm Nương, Cẩm Nương là một người phụ nữ nhiệt tình trông mới 30 tuổi, rất hào sảng, thấy nàng ta và Ngô Văn Trác kia ngược lại có vài phần tướng phu thê.
Nhìn thấy phu quân nhà mình dẫn khách tới, Cẩm Nương cười tươi nói: “Tiểu nương tử muốn mua vải sao?”
Giống như vậy, Cẩm Nương cũng không chê bai Lưu Ly nghèo nàn.
“Ừ, ta muốn mua vải may quần áo mùa đông cho con của ta.”
“Bé trai hay bé gái?”
“Một trai một gái.”
Mắt của Cẩm Nương chợt sáng lên: “A, thật là có phúc, như vậy đủ nếp đủ tẻ.” Nói xong, Cẩm Nương hỏi: “Xin hỏi tiểu nương tử là muốn vải xô hay là vải thô, muốn một xấp màu sắc có thể dùng được chung cho bé trai bé gái hay là hai xếp khác nhau?”
“Muốn mua một đứa trẻ một xếp vải xô, bà chủ có gì giới thiệu không?”
Cẩm Nương đánh giá Lưu Ly, có hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đi lấy hai xếp vải xô thích hợp đến.
Một xếp màu xanh nước biển, thích hợp cho bé trai, một xếp màu hồng phấn, thích hợp cho bé gái.
“Tiểu nương tử xem có vừa ý?”
Nhìn hai xếp vải đó, Lưu Ly rất thích, trực tiếp gật đầu.
Sau đó, lại bảo bà chủ chọn cho mình một xếp vải xô màu xanh khói phù hợp và một xếp vải xô màu xanh sẫm.
Sau đó Lưu Ly lại muốn một xếp vải sa tanh, 30 cân bông.
Lưu Ly mua đồ mạnh tay như vậy, không chỉ có Trương Nhị Lang sửng sốt, ngay cả ông chủ tiệm quần áo Ngô Văn Trác và Cẩm Nương cũng mang vẻ trợn mắt há mốc mồm.
Ngô Văn Trác và Cẩm Nương chung quy cũng kinh doanh quen rồi, cũng biết câu con người không thể nhìn vẻ bề ngoài, cũng rất nhanh hoàn hồn, bắt đầu tính tiền.
Bốn xếp vải xô, một xếp một lượng năm tiền, tổng cộng sáu lượng.
Vải sa tanh đắt hơn một chút, một xếp phải hai lượng bạc, bông một cân 50 văn, 30 cân là một lượng năm tiền.
Tất cả mọi thứ cộng lại là mười lượng năm tiền, phu thê Cẩm Nương chỉ lấy Lưu Ly mười lượng ba tiền, vậy mà chủ động bớt 200 văn tiền.
Trừ những cái này ra, Cẩm Nương còn tặng Lưu Ly một bộ kim chỉ, những cái này cũng đáng mười mấy văn rồi.
Lưu Ly không thể không cảm khái, đôi phu thê này thật sự quá biết kinh doanh.
Cảm nhận của Lưu Ly về đôi phu thê này không tệ, nghĩ tới chuyện Ngô Vân Thành nói kinh doanh quần áo không dễ làm, trong lòng Lưu Ly bèn có chút tính toán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.