“Tí tách…tí tách”
Lưu Ly tỉnh dậy trong tiếng nước nhỏ tí tách.
Vừa tỉnh dậy, Lưu Ly phát hiện mình đang ở trong một nơi hoàn toàn xa lạ, bên cạnh cô có một phiến đá lớn, trên phiến đá lớn đó đề bốn chữ “Không Gian Linh Tuyền”.
Mà tiếng tí tách đó chính là tiếng nước từ trên tảng đá nhỏ xuống đất.
Nơi mà nước nhỏ xuống là một vũng nước to bằng cái bát nhỏ, trong bát là nước suối trong vắt.
Không biết tại sao nhưng khi nhìn thấy nước suối đó, Lưu Ly rất muốn uống nó.
Lưu Ly nghĩ sao làm vậy.
Tay cô vốc một ngụm nước đưa lên miệng, hương vị ngọt thanh sảng khoái lập tức làm đầu óc vốn đang quay cuồng vì đói khát lâu ngày của cô trở nên tỉnh táo trở lại, người cũng có tí sức hơn.
Ở thời hiện đại, công việc chính của Lưu Ly là điều chế thuốc, cô là dược sĩ thiên tài ở thế kỷ 22. Chỉ cần thuốc qua tay cô, hiệu quả sẽ mạnh hơn gấp mấy lần so với thuốc trên thị trường.
Tuy nhiên, Lưu Ly dám kết luận rằng công hiệu của nước suối trước mặt không hề kém so với thuốc do cô điều chế ra.
Trong mắt Lưu Ly hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng sự mừng rỡ lại nhiều hơn.
Tuy nhiên, sau khi sự mừng rỡ thoáng đi, Lưu Ly đột nhiên nghĩ tới một vài vấn đề.
Đây là đâu?
Tại sao cô lại ở đây?
Không phải cô hái ớt rồi bị trượt chân té xuống sườn dốc ngất xỉu ư?
Ngay khi cô đang thắc mắc, hai khuôn mặt gầy rọp đi vì đói của Bình Bình và Yên Yên hiện lên trong đầu Lưu Ly khiến cô hoảng hốt.
“Không được, mình phải trở về!”
Một điều kỳ diệu đã xảy ra, Lưu Ly vừa dứt lời thì cô đã xuất hiện dưới con dốc dựng đứng mà cô vừa rơi xuống.
Sau khi sững sờ mất ba giây, Lưu Ly mới nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.
Để kiểm chứng suy đoán trong lòng mình, trong lòng Lưu Ly âm thầm nghĩ muốn tiến vào Không gian Linh Tuyền.
Ngay sau đó, cô lại xuất hiện bên ngoài Linh Tuyền.
Tuyệt quá!
Tổ Xuyên Không độ cô có bàn tay vàng rồi!
Vì lo lắng về hai đứa trẻ trong nhà, Lưu Ly nhanh chóng rời khỏi không gian.
Chỉ là khi chuẩn bị leo lên con dốc dựng đứng, ánh mắt của cô đã bị thứ gì đó ở kẽ đá không xa phía trên hấp dẫn.
Thạch Hộc Tía!
Phải biết là Thạch Hộc Tía được xem như một vị thuốc bổ trong các bài thuốc bổ âm, có tác dụng có lợi cho dạ dày, tăng chất dịch, dưỡng âm thanh nhiệt, nhuận phế phổi, bổ thận, cải thiện thị lực và dưỡng dáng, được xem là vị thuốc đứng đầu trong Cửu Đại Tiên Dược và hàng thượng phẩm trong các vị thuốc, lưu truyền là vị thuốc được quý tộc vua chúa các triều đại yêu thích.
Cũng vì lý do này, giá của Thạch Hộc Tía không hề rẻ.
Chỉ là Thạch Hộc Tía vốn mọc ở núi sâu ở độ cao hai nghìn mét so với mực nước biển, thế mà cô lại bắt gặp được ở đây, đúng là may mắn không phải dạng vừa đâu.
Nghĩ thế, Lưu Ly dùng cả hai tay hai chân trèo về phía Thạch Hộc Tía, sau khi nhổ liền vài cây thì ném thẳng vào không gian rồi leo lên tù tì một mạch.
Sau khi leo lên, Lưu Ly không quên hái ớt cho cô.
Sau khi cẩn thận lặt xuống mấy chục quả ớt, Lưu Ly ném thẳng vào không gian, đeo gùi lên lưng và vội vàng về nhà.
Chỉ là trước khi về đến túp lều tranh của mình, từ xa cô đã nhìn thấy có rất nhiều người dân đang tụ tập trước túp lều tranh mà lẽ ra phải yên tĩnh.
Nghĩ đến ý đồ xấu xa trước đây của vợ bác cả, một linh cảm xấu đột nhiên sinh ra, Lưu Ly vội bước nhanh hơn.
Khi dân làng thấy Lưu Ly đã trở lại, họ tự giác nhường đường cho Lưu Ly, chỉ là ánh mắt của tất cả bọn họ nhìn Lưu Ly có vẻ cực kỳ phức tạp.
Trái tim Lưu Ly cũng theo đó chùng xuống, vừa luồn lách qua đám người bước tới cửa nhà, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ánh mắt Lưu Ly lập tức hiện lên vẻ đầy hoảng hốt.