Hai người bên ngoài phòng nhìn mặt của Cố Tại Ngôn bị băng bó thì đều sững người.
“Chủ tử, mặt của người...”
Một người đang muốn hỏi, lại bị một ánh mắt cảnh cáo của Cố Tại Ngôn chặn lại, sau đó Cố Tại Ngôn giơ tay chỉ về cách đó không xa, hai người hiểu ý.
Vì vậy, ba người lặng lẽ rời khỏi tiểu viện có hàng rào.
Chỉ có điều, cho dù âm thanh rời đi của Cố Tại Ngôn rất khẽ, nhưng Lưu Ly giống như cảm nhận được mà tỉnh lại.
Nhìn thấy cái chăn trống không trên giường, Lưu Ly lập tức có chút thất thần.
Cố Tại Ngôn, đây là đi rồi sao?
Có điều nghĩ lại, độc trên người Cố Tại Ngôn đã loại bỏ gần hết rồi, rời đi cũng là chuyện đương nhiên, lẽ nào còn ở trong cái thôn nghèo khó hẻo lánh như này sao?
Chỉ là vừa nghĩ tới Cố Tại Ngôn đã đồng ý với cô sẽ làm thầy dạy vỡ lòng của Bình Bình, lúc này vừa bắt đầu thì không từ mà biệt, trong lòng Lưu Ly rất không vui.
Nhưng không vui thì không vui, Lưu Ly rốt cuộc cũng bận rộn cả một ngày rồi, dòng suy nghĩ xoay chuyển một lúc như vậy thì ngủ thiếp đi.
Mà lúc này, Cố Tại Ngôn dẫn người tới dưới chân núi.
“Thuộc hạ tham kiến chủ tử.” Hai người đồng loạt quỳ xuống trước Cố Tại Ngôn: “Chúng thuộc hạ đến muộn, xin chủ tử trách phạt.”
Cố Tại Ngôn không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn hai người.
Hai người này quả thật tới muộn rồi. Nếu không phải hắn gặp được nữ nhân như Lưu Ly, e là sớm đã mất mạng rồi.
Có điều nghĩ tới chuyện nguy hiểm mình trải qua, Cố Tại Ngôn cũng không nói gì.
Dù sao, chuyện bản thân hắn cũng không ngờ tới, hắn cũng không trách người bên cạnh.
Chỉ là hai thuộc hạ này của mình tốn nhiều ngày như vậy mới tìm tới, năng lực quả thật vẫn cần gia tăng nữa.
Tại Lâm và Nhật Thiên bị ánh mắt của chủ tử nhà mình nhìn mà da dầu tê dại, cả người rét lạnh.
Khi bọn họ cho rằng sắp chịu sự trừng phạt của chủ tử, Cố Tại Ngôn bỗng mở miệng: “Khoảng thời gian này ta mất tích, trong kinh có động tĩnh lạ không?”
Vừa nghe chủ tử hỏi, Tại Lâm tương đối biết nói chuyện đã nói: “Sau khi chủ tử mất tích, hoàng tử bèn lệnh cho sứ thần đưa thư hòa giải cho Tây Nhung.”
Giống như sớm đã có dự liệu, Cố Tại Ngôn ngoài mặt không có vẻ bất ngờ: “Hắn đã hứa điều kiện gì?”
“Cái này...” Tại Lâm có hơi chần chừ, ở dưới ánh mắt sắc lạnh của Cố Tại Ngôn, lập tức nói: “Hoàng thượng hứa, tặng lục công chúa để hòa thân.”
“Ngu xuẩn!” Cố Tại Ngôn hừ lạnh.
Tại Lâm Nhật Thiên rụt cổ lại, không dám bình phẩm.
Dù sao, đối phương là hoàng thượng, chủ tử của bọn họ có thể tùy ý mắng, bọn họ là thuộc hạ lại không thể.
Sau một lúc trầm mặc, Tại Lâm ngước mắt lặng lén nhìn thần sắc của chủ tử nhà mình, thấy mặt chủ tử không nhìn ra cái gì, không khỏi sợ sệt hỏi: “Chủ tử, chúng thuộc hạ có cần ngăn cản chuyện này không, dù sao lục công chúa...”
“Ngăn cản?” Cố Tại Ngôn lạnh lùng nhìn sang Tại Lâm: “Tại sao phải ngăn cản?”
Tại Lâm: “...”
Tại sao ư? Còn không phải là vì lục công chúa từ nhỏ là cái đuôi nhỏ của người hay sao?
Nhưng lời này Tại Lâm không dám nói, chỉ đành im lặng.
Nhật Thiên liếc xéo Tại Lâm, mới nói: “Thương thế của chủ tử nếu đã không có gì đáng ngại, có muốn về kinh trước không?”
Cố Tại Ngôn xoay người quay lưng với hai người, ánh mắt dừng ở căn nhà lá cách đó không xa, âm trầm mở miệng: “Tạm thời không quay về.”
Ở đây khá tốt, trở về làm cái gì?
Nhật Thiên và Tại Lâm nghe vậy, đáy mắt xẹt qua tia kinh ngạc, nhưng cuối cùng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đành nói: “Vậy thuộc hạ sắp xếp trước một trạch viện cho chủ tử?”
“Không cần!” Cố Tại Ngôn trực tiếp từ chối.
Nhật Thiên: “...”
Tại Lâm: “Vậy chủ tử người ngủ ở đâu... Chủ tử lẽ nào ủy khuất bản thân ở trong căn nhà lá rách nát đó sao?”
Vẻ mặt của Tại Lâm rất khó tin, căn nhà lá tồi tàn như vậy, mùa đông lọt gió mùa xuân lọt mưa mùa hè còn không tránh nóng, thật sự là ăn xin cũng còn chê, chủ tử vậy mà muốn ngủ ở đó?
Hơn nữa, còn ngủ chung một phòng với một nữ nhân xấu xí và hai đứa trẻ?
Chủ tử không phải trước giờ không thích ai lại gần sao? Lẽ nào mất tích một lần thì bệnh sạch sẽ cũng thay đổi rồi?
Có trời mới biết, khi hắn ta và Nhật Thiên tìm tới, nhìn thấy chủ tử nhà mình sống trong môi trường như vậy, trong lòng sợ hãi và phẫn nộ cỡ nào.
Nếu không phải là những người đó, chủ tử cần gì chịu ấm ức như này?
Nhưng bây giờ, chủ tử lại muốn chìm đắm trong trụy lạc sao?
Tại Lâm càng nghĩ, vẻ kinh ngạc trên mặt càng không giấu được.
Sau đó, đôi mắt sửng sốt của hắn ta chạm vào ánh mắt lạnh lẽo của chủ tử nhà mình.
“Rất kinh ngạc sao?” Cố Tại Ngôn hỏi, trong giọng điệu mang theo sự nguy hiểm cực kỳ.
Tại Lâm: “...”
Khát vọng mong sống của Tại Lâm rất mạnh, hắn ta vội xua tay: “Không, thuộc hạ không hề kinh ngạc.” Có kinh ngạc nữa cũng sẽ tàn trong ánh mắt giết người đó.
“Được rồi, các ngươi có thể đi rồi, không có chuyện gì, đừng tới làm phiền ta.” Cố Tại Ngôn hạ lệnh đuổi khách, trong giọng điệu có ý không được nghi ngờ.
Tại Lâm và Nhật Thiên cho dù trong lòng có nghi hoặc lớn hơn nữa, lúc này cũng không dám hỏi.
Hai người đứng dậy, xoay người, đang muốn rời đi.
“Đợi đã!” Cố Tại Ngôn bỗng mở miệng.
Hai người dừng lại, tưởng rằng chủ tử nhà mình thay đổi chủ ý.
Lại không ngờ Cố Tại Ngôn lạnh lùng hỏi: “Trên người các ngươi có mang ngân phiếu không?”
Hai người nhìn nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy sự chê bai trần trụi trong mắt của chủ tử nhà mình.
Nhất thời, bọn họ cảm thấy bọn họ còn oan hơn Đậu Nga.
Đi theo chủ tử lâu như vậy, trên người bọn họ trước giờ chỉ mang theo ấn giám của tiền trang, cần ngân lượng trực tiếp tới tiền trang rút, đâu cần mang theo ngân phiếu trên người?
Có điều, sau khi bị chê, hai người cảm thấy về sau bất luận như nào, trên người bọn họ cũng phải mang một chút ngân phiếu mới được, nếu không sẽ bị chủ tử chê.
“Hay là thuộc hạ bây giờ đi rút?” Tại Lâm cẩn thận hỏi.
“Không cần.”
Cố Tại Ngôn bỏ lại hai chữ này, bèn nhảy lên, đi về phía căn nhà lá đó, chỉ để lại hai người Tại Lâm và Nhật Thiên ở dưới chân núi, có cảm giác mờ mịt không hiểu chuyện gì.
Tâm tư của chủ tử trước kia khó đoán, tâm tư của chủ tử bây giờ càng khó đoán.
...
Trời vừa sáng, Lưu Ly đã tỉnh.
Vô thức liếc nhìn về phía giường, cho rằng sẽ nhìn thấy một cái giường không, nhưng không ngờ Cố Tại Ngôn lại nằm ngủ ở trên giường.
Lưu Ly hơi sững người.
Hắn vậy mà chưa đi!
Lưu Ly lúc này nói không rõ được trong lòng cảm thấy như nào, nhưng tự dưng thấy Cố Tại Ngôn không có không từ mà biệt, trong lòng cô lại thở phào, có loại vui mừng mà bản thân cô cũng không nhận ra.
Chỉ là rõ ràng hắn có thể đi rồi, tại sao không đi?
Trong lòng Lưu Ly nghĩ đáp án, nhất thời có hơi thất thần, ngay cả Cố Tại Ngôn tỉnh dậy cô cũng không phát giác.
Đợi khi Lưu Ly bởi vì nghĩ không ra đáp án mà từ bỏ rồi hoàn hồn lại thì chạm vào đôi mắt sâu thẳm đó của Cố Tại Ngôn, nhất thời Lưu Ly sững người.
Sau đó, trong đầu chỉ có hai chữ xấu hổ.
Cô như này tính là nhìn trộm người ta bị bắt sống sao?
Coi... như... vậy nhỉ?
Xấu hổ duy trì giây lát, Lưu Ly cố tỏ ra trấn định mà di chuyển ánh mắt.
Sau đó, đứng dậy, mặc áo ngoài, đi ra bên ngoài.
Cố Tại Ngôn: “...” Mặc quần áo ở trước mặt một nam nhân còn không đỏ mặt, sợ là chỉ có nữ nhân trước mắt này thôi.
Có điều, tự dưng Cố Tại Ngôn cảm thấy rất buồn cười trước dáng vẻ sau khi bắt tại trận thì xấu hổ còn cố tỏ ra trấn định của Lưu Ly vừa rồi, khóe miệng cũng không nhịn được mà hơi cong lên.