Tuy hai đứa trẻ không ai trả lời Cố Tại Ngôn, nhưng sáng sớm hôm sau, vừa tới giờ dần, hai đứa trẻ đã tự giác từ trên giường bò dậy.
Sau khi tự mình mặc xong quần áo, hai đứa trẻ lặng lẽ đứng ở bên giường của Cố Tại Ngôn.
Cố Tại Ngôn cũng không nói nhiều, thức dậy mặc quần áo đi ra bên ngoài.
Chỉ là khi đi tới bên cạnh Lưu Ly, Cố Tại Ngôn mở miệng: “Cô cũng muốn học?”
Cố Tại Ngôn: “... Muốn.”
Cố Tại Ngôn: “Vậy cô cùng học.”
Lưu Ly sững người, kinh ngạc nhìn sang Cố Tại Ngôn: “Độ tuổi này của ta còn có thể học sao?”
Cố Tại Ngôn gật đầu: “Chỉ cần cô chịu bỏ sức thì có thể.”
Trên thực tế, võ công của vương triều Đại Lý quả thật cũng là tập từ bé.
Có điều, Cố Tại Ngôn luôn không tin điều đó.
Cho dù điều kiện của người trưởng thành không bằng trẻ con, nhưng chỉ cần chịu bỏ sức thì không có chuyện gì không thể cả.
Lưu Ly nghe thấy mình cũng có thể học võ công, hai mắt sáng lên, đương nhiên không có đạo lý không đồng ý.
Có điều hôm nay Lưu Ly phải lên trấn, cho nên không thể đứng tấn cùng được.
Hai đứa trẻ rất bền chí và nhẫn nại, đợi Lưu Ly làm xong đồ ăn sáng, tuy hai đứa trẻ đầu toát đầy mồ hôi, nhưng vẫn tiếp tục đứng tấn rất ra dáng.
Lưu Ly cũng không làm phiền hai đứa trẻ, cô ăn bữa sáng, ủ nóng đồ ăn sáng của ba người trong chảo, sau đó ngồi lên xe ngựa của Trương Nhị Lang đi lên trấn.
Đợi sau khi đưa đồ tới Phúc Mãn Lâu, Lưu Ly trước tiên để xe ngựa tới Nhân Thọ Đường.
Vừa đến Nhân Thọ Đường, còn chưa đợi Lưu Ly nói ra mục đích tới, tên sai vặt đã kích động mở miệng: “Lưu nương tử, cô cuối cùng cũng đến rồi, Tôn lão mong cô rất lâu rồi.”
Lưu Ly vừa nghe thấy lời này của tên sai vặt, không khỏi sững người.
Tôn lão mong cô rất lâu? Tại sao chứ?
Lưu Ly không hỏi, tên sai vặt nhiệt tình dẫn Lưu Ly tới hậu đường mời Lưu Ly ngồi, sau đó lại chạy đi pha trà, lúc này mới nói: “Lưu nương tử, cô đợi chút, tiểu nhân đi mời Tôn lão tới.”
Nói xong, tên sai vặt không đợi Lưu Ly đáp lại thì đã phi như bay đi mời Tôn lão rồi.
Nhìn thái độ này của tên sai vặt, Lưu Ly suy nghĩ Tôn lão tìm mình làm gì, trong lòng thấp thoáng cũng có suy đoán.
Đợi không bao lâu thì Tôn lão đã vội vàng đi tới.
“A, Ly, cô cuối cùng cũng tới rồi.” Tôn lão nhìn thấy Lưu Ly, vẻ mặt còn mừng rỡ hơn tên sai vặt trước đó, nở nụ cười tươi.
“Tôn lão đây là có chuyện gì sao?” Lưu Ly cực kỳ bình tĩnh hỏi.
“Quả thật có chuyện.” Tôn lão gật đầu, sau đó hỏi vẻ mặt thận trọng: “Bệnh trúng gió của Cung đại nương của thôn Trần Gia bị trúng gió là cô chữa khỏi sao?”
Nghe thấy quả nhiên là vì chuyện này, trong lòng Lưu Ly hiểu rồi.
Bệnh trúng gió này, thật ra bất cứ thời đại nào cũng là chứng bệnh khá bó tay, Tôn lão sẽ tò mò về thực hư chuyện này cũng là bình thường.
Nghĩ đến đây, Lưu Ly bèn mỉm cười: “Tôn lão đừng trách ta cướp bệnh nhân của ông là được.”
Tôn lão nghe thấy Lưu Ly nói như vậy, không khỏi nghiêm mặt: “Cô nói gì thế, người này ta không chữa được lẽ nào còn không cho cô chữa chắc?”
Thấy Tôn lão mặt mày nghiêm túc, Lưu Ly mỉm cười: “Ta chỉ nói đùa.”
Tôn lão nghe vậy, lúc này mới thở phào.
Sau đó hỏi: “Ly, chứng bệnh đó của Cung đại nương này, cô làm sao chữa khỏi vậy?”
Bệnh trúng gió này, gần như là không thể chữa, cho dù y thuật của cháu ông ta cao siêu, có danh hiệu thần y, nhưng đối với bệnh trúng gió, cháu của ông ta cũng chỉ có thể bó tay hết cách.
Cho dù có thể chữa, cũng không thể có hiểu quả thần kỳ như của Lưu Ly.
Vậy nên, sau khi nhìn thấy Trần Đại Tráng tới bốc thuốc, biết được bệnh của mẹ Trần Đại Tráng đã có chuyển biến tốt, Tôn lão trực tiếp tới thôn Trần gia một chuyến, bắt mạch cho Cung đại nương.
Bắt đầu khi lúc bắt mạch, trong lòng Tôn lão đã rất sốc, đặc biệt là sau khi biết đại phu trị liệu của Cung đại nương đó là Lưu Ly.
Tôn lão không có tùy tiện tới thôn Đại Vĩ tìm Lưu Ly, mà ngày ngày nóng lòng như lửa đốt chờ đợi Lưu Ly tới cửa.
Hôm nay, coi như đã đợi được người tới, bây giờ nếu còn không đợi được nữa. Ông ta thật sự phải đến thôn Đại Vĩ một chuyến.
Lưu Ly thấy Tôn lão là thật sự có hứng thú đối với chứng bệnh trúng gió này, bèn nói lại một lượt mạch tượng của Cung đại nương và nguyên lý chữa trị trúng gió.
Sau đó, Lưu Ly tiếc nuối nói: “Chỉ đáng tiếc ta không có ngân châm, cái này nếu có thể châm cứu huyệt vị, nhất định có hiệu quả tốt hơn mát xa huyệt vị nhiều.”
Lưu Ly cũng chỉ là cảm khái một chút, đâu có ngờ Tôn lão nghe vậy thì lại sửng sốt tới mức đứng bật dậy.
“Cô nói cái gì?” Tôn lão trợn to mắt.
Lưu Ly: “Ta nói, hiệu quả châm cứu huyệt vị tốt hơn mát xa...” Có gì không đúng sao?
Nào ngờ, Tôn lão nghe thấy lời của Lưu Ly, cả người càng thêm kích động, kích động tới mức cả người run rẩy.
Lưu Ly thấy bộ dạng kích động này của Tôn lão, thật sự muốn đè ông ta lại, sợ ông ta sẽ cao huyết áp mà ngất đi.
“Cô...” Tôn lão chỉ vào Lưu Ly, tay rất run: “Cô cô cô...”
“Ta sao?” Cô làm sao?
“Cô biết thuật châm cứu sao?” Tôn lão cuối cùng cũng làm dịu một chút cảm xúc, hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
Lưu Ly: “... Biết.”
Nhìn vẻ mặt này của Tôn lão, Lưu Ly cũng nghi ngờ, có phải là thời đại này không phổ biến thuật châm cứu không?
Dựa theo ký ức của nguyên chủ, nguyên chủ luôn sống ở thôn Đại Vĩ bên rìa, các bệnh vặt mà các thôn dân mắc đều sẽ không đi khám đại phu, có bệnh nặng cũng chỉ bắt mạch uống thuốc, ngược lại cũng không có ai đi châm cứu, cho nên cô thật sự không chắc thuật châm cứu ở thời đại này có phổ biến hay không.
Nếu châm cứu thật sự hiếm, vậy cô...
Khi Lưu Ly đang nghĩ, Tôn lão lại ‘bụp’ một tiếng, quỳ ở trước Lưu Ly.
Lưu Ly kinh ngạc tới mức nhảy bật dậy, tránh sang một bên, vẻ mặt kinh hãi.
Bị một người có thể làm gia gia của mình quỳ, cái này là sẽ tổn thọ.
“Ly, ta biết thỉnh cầu này rất quá đáng, nhưng thuật châm cứu này...” Gương mặt của Tôn lão đỏ bừng lên: “Xin cô nhất định phải thu nhận ta làm đồ đệ.”
Nói xong, Tôn lão muốn dập dầu.
Lưu Ly vội ngăn cản: “Tôn lão, ta không nhận đồ đệ, ông cũng đừng lạy.”
Lưu Ly có hơi đau đầu, Tôn lão này thật là hở một tí thì muốn quỳ bái sư, đây đã là lần thứ hai rồi.
Nhưng cô lại rất rõ ràng, Tôn lão thật ra chỉ là có chấp niệm với y thuật.
Nghe thấy Lưu Ly không nhận đồ đệ, vẻ mặt của Tôn lão rất thất vọng.
Thuật châm cứu này, ông ta là từng nghe gia gia của ông ta nói, nói là bắt nguồn từ một nơi chưa biết, tổ tiên ban đầu cũng may mắn có được một quyển châm phổ, chỉ đáng tiếc sớm đã thất truyền.
Không chỉ có ông ta, dù là người cháu đó của ông ta cũng rất khát vọng về thuật châm cứu.
Xem ra, cả đời này ông ta vẫn không có duyên tìm hiểu sự tinh diệu bên trong.
Nhìn Tôn lão, Lưu Ly sẽ nhớ tới ông nội của mình, cho nên thật sự không nhìn nổi bộ dạng chán nản của ông ta.
Suy nghĩ một lát, Lưu Ly bèn nói: “Tôn lão, thuật châm cứu này bác đại tinh thâm, ta sợ với sức của ta, không thể dạy ông gì cả, nhưng...”
Nghe thấy Lưu Ly nói ‘nhưng’, trong mắt Tôn lão lại dấy lên hy vọng, vẻ mặt đầy mong chờ nhìn Lưu Ly.