Xuyên Không: Đánh Đuổi Tiểu Tam, Trở Thành Chính Thất Được Sủng

Chương 27:




"Mà này Tư Nhã nhà cậu ở đây sao, nhìn có vẻ cậu rất quen thuộc nơi đây.."
  Tô Mạn Ninh có thể nhận ra được Tư Nhã rất quen thuộc nơi đây, đến cả ánh mắt nhìn thấy cảnh sắc thiên nhiên tuyệt đẹp này, cô ấy cũng không bất ngờ gì, giống như là ngày nào cũng trong thấy vậy...
  "Đúng vậy, nhà mình ở gần đây.."
  "Thật hả, nhưng sao cậu lại đến thành phố Hải Vân vậy, nơi này cách nơi đó mất một giờ đi đường đấy.."
 "Có việc gì quan trọng hay sao..."
  Tô Mạn Ninh ước tính thời gian cô vừa ngồi taxi đến đây...
  "Đúng là không phải tự nhiên mình đến đó đâu, mình đến đó là để tìm anh trai.."
  "Cha mình rất nhớ anh nên bảo mình đi tìm, lâu rồi ông không được gặp anh ấy..."
  "Vậy anh cậu tại sao lại đến đó chứ.."
 "Mình cũng không rõ, chỉ nghe cha nói, trong một lần ra ngoài làm việc, anh ấy bị người ta ám sát, may mắn được một người đàn ông cứu giúp.."
 "Sau đó vì để báo đáp ơn cứu mạng, nên đã xin phép cha mình ở lại bên cạnh người đàn ông đó, giúp đỡ họ trong việc làm ăn, cũng như bảo vệ sự an toàn cho người đó..."
 Tô Mạn Ninh lúc này mới hiểu ra được vấn đề...
  "Vậy bây giờ cậu định như thế nào, quay về hay sẽ tiếp tục đến thành phố Hải Vân tìm anh trai.."
  "Không mình sẽ không về đâu, mình sẽ tiếp tục đến thành phố Hải Vân tìm anh trai, đến khi nào tìm được mình mới về.."
  "Vậy đến đó cậu sẽ ở đâu.."
  Tô Mạn Ninh lo lắng vấn đề chỗ ở của Tư Nhã, một cô gái có giỏi võ đến đâu ở ngoài một mình cũng không ổn lắm...
 Nhưng nếu tự ý đưa Tư Nhã về nhà cũng không được, nếu để Trạch Thế Vũ biết sẽ không được tốt cho lắm, vả lại nếu Trạch Thế Vũ quay về nhìn thấy Tư Nhã sẽ rất khó xử..
Mặc dù từ lúc Tô Mạn Ninh tỉnh lại đến giờ Trạch Thế Vũ không một lần về nhà, nhưng nếu anh ta quay về nhìn thấy Tư Nhã không biết sẽ phản ứng ra sao....
"Về chuyện này cậu cứ yên tâm, mình đã thuê một căn hộ trong trung tâm thành phố để ở. "
"Nơi đó rất an toàn, khi về mình sẽ gửi định vị qua cho cậu.."
Tư Nhã nhanh chóng nhận ra được Tô Mạn Ninh đang lo lắng cho mình, liền lên tiếng để cô yên tâm...
"Vậy còn cậu, nhà cậu cũng ở trong thành phố Hải Vân à.."
"Đúng vậy, nhưng mình cách xa trung tâm thành phố Hải Vân mất hai mươi phút thì phải.."
"Vậy cậu đang ở với ba mẹ sao.."
Tô Mạn Ninh nghe thấy câu hỏi của Tư Nhã vẻ mặt có chút buồn chán...
"Không mình ở với chồng.."
Tư Nhã bất ngờ khi nghe Tô Mạn Ninh nói mình đã lấy chồng...
"Cái gì, Ninh Ninh cậu lấy chồng rồi sao..."
"Ừm.."
Việc này đến cả Tô Mạn Ninh cũng rất bất ngờ, vừa tỉnh lại chưa hiểu chuyện gì thì từ đâu xuất hiện một người gọi là chồng..
Mà cũng từ lúc tỉnh lại cho đến bây giờ cô cũng chẳng hề nhìn thấy mặt cái người chồng đó, nhưng cô lại đang ở trong nhà hắn, đành phải nói sự thật cho Tư Nhã biết mà thôi..
"Cậu lấy chồng sớm vậy, chẳng buồn cho mình đến ngay cả một người để mắt đến cũng chả có.."
"Tại sao vậy, Tư Nhã nhìn cậu rất xinh đẹp cơ mà.."
Tư Nhã mĩm cười với câu nói của Tô Mạn Ninh, xấu hổ mà nói...
"Không phải là không có, nhưng tất cả bọn họ nhìn thấy mình quá mạnh mẽ thì không dám đến gần.."
"Đúng là nhìn cậu chẳng khác gì con trai vậy, lúc nãy nhìn thấy cậu mình còn mê nữa là..."
"Nhưng mình nghĩ cậu nên thay đổi lại cách ăn mặc, như vậy sẽ không cần phải lo, không ai theo đuổi nữa.."
Tô Mạn Ninh tự tin vào cách chọn trang phục của mình, cô đã nghiên cứu rất kỹ lưỡng trên rất nhiều tạp chí thời trang nổi tiếng, trong những ngày dưỡng bệnh ở Trạch gia.....
"Nhưng mình quen mặc như vậy rồi, liệu có thay đổi được không.."
"Yên tâm đã có mình ở đây, mình sẽ giúp cậu lột xác hoàn toàn.."
"Vậy nhờ cả vào cậu đấy.."
"Cứ yên tâm giao cho mình.."
"Mà này cậu mặc vào đi kẻo lạnh đấy..."
 Tư Nhã nhìn thấy trên người Tô Mạn Ninh chỉ có chiếc váy hai dây mỏng manh, cả thân hình gầy gò yếu đuối, sợ rằng cô sẽ bị cảm lạnh mất, nên đã cởi áo khoác bên ngoài đưa cho cô...
 "Mình không sao, cậu giữ lại đi.."
 Tô Mạn Ninh mặc dù cũng cảm thấy có chút lành lạnh, nhưng cô vẫn muốn nhường lại cho Tư Nhã mặc...
  "Cậu đừng lo, mình là người học võ, những cơn gió như này không làm ảnh hưởng đến mình được đâu.."
 Tư Nhã biết rõ thể chất của bản thân, từ nhỏ cô đã được cha huấn luyện chịu đủ mọi khổ cực, chịu sương, chịu nắng để có nghị lực vươn lên...
 Cho nên đối với những làn gió man mát này làm sao có thể thấm vào da thịt của Tư Nhã được...
"Ừm vậy cảm ơn cậu nha Nhã Nhã.."
 Tô Mạn Ninh vui vẻ lấy áo khoác lên người....
Cả hai cô gái vừa gặp đã quen, thân thiết với nhau đến lạ, từ tính cách đến cách nói chuyện cũng rất tương đồng...
Hai người trò chuyện vui vẻ bên bờ biển, mặc kệ ngoài kia có chuyện gì đang xảy ra......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.