"Được rồi, khi nào cậu muốn nói thì nói, bây giờ dẫn mình đi ăn cái gì đó đi, mình đói rồi.."
Tư Nhã hiểu rõ mỗi một người sẽ có một bí mật riêng, khi nào Tô Mạn Ninh muốn nói sẽ nói thôi, bây giờ việc quan trọng là lấp đầy cái bụng đói...
"Được cậu muốn ăn gì mình đưa cậu đi.."
"Mình muốn ăn món Nhật.."
"Vậy chờ mình khoá cửa, rồi chúng ta đi.."
... ----------------...
Qua mấy ngày hôm sau, tiệm tranh cũng đã được khai trương, bắt đầu mở cửa đón khách...
Tư Nhã giúp Tô Mạn Ninh tìm được một người đáng tin cậy để trông coi tiệm tranh, nên cô cũng yên tâm đi đi về về...
Còn ở bên này, Trạch Thế Vũ đang làm việc trong phòng, tin nhắn điện thoại liên tục reo lên không ngừng...
Trạch Thế Vũ cảm thấy có chút khó chịu, sau đó nhíu mày cầm lên xem...
" Tài khoản của bạn vừa mới thanh toán xxxx.."
".................xxxx..."
Trạch Thế Vũ liền tức giận bấm nút gọi Tư Duệ vào phòng chủ tịch...
"Vào phòng tôi ngay.."
"Vâng chủ tịch, tôi sẽ vào ngay.."
Trạch Thế Vũ muốn biết kẻ nào to gan, dám lấy trộm thẻ của anh mà liên tục tiêu tiền như vậy...
Thật ra Trạch Thế Vũ có đến bốn chiếc thẻ đen quyền lực được mạ vàng, một chiếc đã đưa cho Lam Thư Hân, hai chiếc còn lại anh đang giữ...
Vậy còn một chiếc nữa đang ở trong tay của ai chứ, Trạch Thế Vũ nghĩ mãi không ra nên đã gọi Tư Duệ vào kiếm tra giúp mình...
Tư Duệ vừa nhận được cuộc gọi của Trạch Thế Vũ, chưa đầy hai phút đã có mặt ngay..
"Dạ chủ tịch ngài có gì căn dặn.."
"Điều tra giúp tôi, xem kẻ nào dám to gan, liên tục tiêu tiền của tôi.."
Trạch Thế Vũ nói xong thì đưa chiếc điện thoại cho Tư Duệ kiểm tra...
Tư Duệ vừa nhìn qua số tài khoản ngân hàng, đã nhanh chóng nhận ra người đang giữ cái thẻ đen quyền lực này là ai...
"Thưa chủ tịch, người đang giữ chiếc thẻ đen của ngài là thiếu phu nhân đó ạ.."
"Là cô ta sao.."
"Vâng đúng vậy thưa chủ tịch.."
Lúc này Trạch Thế Vũ mới sực nhớ ra, lúc vừa mới kết hôn xong, anh vì không muốn Tô Mạn Ninh làm việc ở quán cà-phê..
Như vậy sẽ làm Trạch Thế Vũ cũng như nhà họ Trạch rất mất mặt, nên anh đã đưa cho Tô Mạn Ninh một chiếc thẻ đen còn lại...
Bảo Tô Mạn Ninh muốn sử dụng như thế nào cũng được, miễn là phải nghỉ việc ở quán cà-phê...
Tô Mạn Ninh vì không muốn làm Trạch Thế Vũ tức giận nên đã xin nghỉ việc ở quán cà-phê, ở nhà làm một người vợ đảm đang, hằng ngày nấu ăn đợi chồng tan làm về nhà..
"Được rồi, không còn việc gì nữa, cậu về làm việc đi.."
"Vâng chủ tịch.."
Sau khi Tư Duệ ra khỏi phòng, lúc này Trạch Thế Vũ mới có chút thẩn thờ suy nghĩ..
**Suốt gần hai năm qua cô ta không động đến một đồng nào của mình, nhưng dạo gần đây lại bắt đầu tiêu tiền, xem ra từ sau lần ở bệnh viện về đã khiến cô ta thay đổi không ít..**
**Nếu cô muốn tiêu tiền vậy thì cứ tiêu cho đã đi, Trạch Thế Vũ tôi đây không thiếu, cứ coi như tiền đền bù cho cuộc hôn nhân vô nghĩa trong năm qua đi...**
Mỗi một năm tập đoàn Trạch thị thu về một khoản tiền không hề nhỏ, số tiền này có thể để cho Tô Mạn Ninh tiêu đến cả đời cũng không hết...
Trạch Thế Vũ sau đó ném điện thoại sang một bên, chẳng màn quan tâm đến mấy tin nhắn đó nữa, tiếp tục vùi đầu vào công việc...
................
Vài ngày sau....
Trong lúc dọn dẹp lại phòng tranh trong nhà, Tô Mạn Ninh bất ngờ khi nhìn thấy một bức tranh còn sót lại, được cắt gọn gàng trong hộp tủ...
Lúc mở bức tranh ra xem càng khiến cô thêm phần kinh ngạc, người con gái xinh đẹp trong tranh với nụ cười tươi rạng rỡ, không chất chứa muộn phiền...
Cô khoác trên người bộ quần áo học sinh, cùng chiếc balo xinh xắn...
Người đó không ai khác là Tô Mạn Ninh, chủ nhân thân thể này..
Có lẽ mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn, nụ cười ấy sẽ được nở mãi trên môi, nếu ngày đó Tô Mạn Ninh không đồng ý kết hôn với Trạch Thế Vũ..
Thì cuộc đời Tô Mạn Ninh sẽ được rẻ sang một hướng khác, chứ không phải bị người khác hãm hại, chết một cách đầy oan ức...
Trở thành một hồn ma lang thang, mang theo bao nhiêu uất ức, trong lòng chất đầy thù hận...
Tô Mạn Ninh suy nghĩ một lúc sau đó lấy bức tranh mình vừa tìm được, gói gọn lại thật cẩn thận, ngày mai sẽ đem đến phòng tranh đóng khung để treo lên...
**Không biết chủ nhân của thân thể này có đồng ý hay không, nhưng Tô Mạn Ninh vẫn muốn mang đi trưng bày, vì cô cho rằng cái đẹp là phải để cho người khác ngắm nhìn..**
Sau đó Tô Mạn Ninh vui vẻ mang theo về phòng, đặt trên bàn trang điểm, rồi mới leo lên giường ngủ...
Sáng hôm sau...
Tô Mạn Ninh vẫn như mọi khi thức dậy từ sớm, vệ sinh cá nhân xong thì xuống nhà dùng bữa sáng do chính tay dì Hà nấu...
"Món ăn dì Hà lúc nào cũng là ngon nhất, ngày nào không được ăn là con cảm thấy rất không vui.."
"Thiếu phu nhân cô lúc nào cũng thật dẻo miệng.."