Xuyên Không: Đánh Đuổi Tiểu Tam, Trở Thành Chính Thất Được Sủng

Chương 36:




Sau bữa ăn...
 Trạch lão phu gọi Trạch Thế Vũ lên thư phòng với mình...
  "Cha người gọi con.."
  "Con ngồi xuống ghế đi rồi chúng ta nói chuyện.."
  "Vâng.."
   "Theo như ta biết thì con đang âm thầm điều tra những việc làm ăn phi pháp của nhà họ Đường đúng không.."
   "Vâng đúng rồi ạ.."
 Trạch Thế Vũ biết rõ những việc này không thể qua mặt được trạch lão gia nên đã gật đầu ngay...
  "Tại sao vậy, không phải con rất yêu con gái ông ta sao, sao lại cho người điều tra ông ta, có phải con đã phát hiện ra chuyện gì rồi.."
  Trạch lão phu bắt đầu nghi ngờ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì cho nên Trạch Thế Vũ mới làm như vậy, nên đã dùng giọng giễu cợt nói...
  "Con vô tình biết được Lam Thư Hân không hề thật lòng với mình, ở sau lưng cô ta còn dám qua lại với một gã đàn ông khác.."
  Trạch Thế Vũ liền trở nên tức giận, giọng nói lạnh lùng...
 "Vô tình sau, đừng nghĩ là ta không biết chính con là người đã phá hủy camera hôm đó.."
  "Đúng là con làm, nhưng cha yên tâm chuyện này còn sẽ cho cha một lời giải thích hợp lý.."
   "Được, vậy thì ta không nhúng tay vào nữa, nhưng đừng để ta đợi quá lâu.."
  "Vâng.."
  Trạch lão gia hiểu rất rõ con trai mình, những kẻ nào dám phản bội Trạch Thế Vũ thì chắc chắn một điều rằng kẻ đó sẽ không được sống yên thân..
   Mặc dù là nói như vậy nhưng trong lòng Trạch lão gia cảm thấy rất vui vì cuối cùng Trạch Thế Vũ cũng đã nhận ra bộ mặt thật của gia đình họ Đường...
   Cả hai ở lại đến gần mười giờ thì xin phép ra về, lần này mọi người không có ý định giữ Tô Mạn Ninh lại...
  Tô Mạn Ninh cũng không che giấu gì mà kể lại cho người nhà Trạch gia biết chuyện mình sẽ đến bệnh viện làm việc, và cả việc dùng tiền của Trạch Thế Vũ để mở tiệm tranh của riêng mình...
   Mọi người lúc đầu khi nghe Tô Mạn không nói vậy thì có chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó liền tỏ ra rất vui mừng....
  Họ cũng dần cảm nhận được Tô Mạn Ninh của bây giờ rất khác, rất biết phấn đấu cho bản thân và còn học hỏi kinh doanh tiệm tranh nữa chứ....
...----------------...
  Chiếc xe sau đó dừng lại trước cửa biệt thự riêng của Trạch Thế Vũ...
  Tô Mạn Ninh hai mắt đỏ ngầu vì buồn ngủ, miệng thì không ngừng ngáp ngắn ngáp dài, vừa đến nơi định mở cửa bước xuống xe nhưng lại bị Trạch Thế Vũ giữ lại...
 "Tư Duệ.."
  "Vâng chủ tịch.."
  Tư Duệ nhanh chóng hiểu ý của Trạch Thế Vũ liền mở cửa bước ra ngoài, trả lại không gian cho họ...
  Bên trong xe, Tô Mạn Ninh bị hành động của Trạch Thế Vũ làm cho tỉnh ngủ, không hiểu được là anh đang muốn làm cái gì đây..
   "Trạch Thế Vũ anh muốn làm gì.."
   "Làm gì sao, tôi thật sự thấy kinh tởm khi nhìn cô tỏ ra ngây thơ trước mặt gia đình tôi đấy.."
  "Á, đau, Trạch Thế Vũ anh làm gì vậy, buông tay tôi ra.."
  Tô Mạn Ninh liên tục vùng vẫy cái tay đang bị Trạch Thế Vũ bóp chặt đến đau nhói...
  Trong khi đó Trạch Thế Vũ nhìn hành động chống đối của Tô Mạn Ninh càng thêm tức giận, lực ở tay chỉ có thêm chứ không hề giảm..
  "Tô Mạn Ninh cô nghĩ là tôi muốn động vào cô hay sao..."
 Trạch Thế Vũ khuôn mặt tràn đầy sát khí lạnh, chẳng chút thương hoa tiếc ngọc mà mà ném mạnh một cái, khiến cho Tô Mạn Ninh ngã nhào về phía trước, làm cho phần đầu đập mạnh vào ghế trước...
  "Trạch Thế Vũ anh..."
 Tô Mạn Ninh hiện tại đang rất đau, nhưng vẫn cố chịu đựng mà ngồi dậy, trong lòng lại đang vô cùng phẫn nộ với những gì mà Trạch Thế Vũ đang làm với mình...
  Ngay sau đó quay sang nhìn Trạch Thế Vũ bằng đôi mắt tràn đầy thù hận mà hét lớn...
 "Trạch Thế Vũ anh quá đáng vừa thôi đấy, đừng nghĩ anh là chồng của tôi, thì có thể làm như vậy.."
  "Tôi đối xử với mọi người là thật lòng chứ không phải giả vờ như anh nói.."
  "Vậy sao, nhưng tôi lại không thấy vậy, ngược lại nhìn cô trong rất giả tạo đấy.."
  Trong khi đó Trạch Thế Vũ lại chẳng màn quan tâm đến việc Tô Mạn Ninh đang rất tức giận, vỗ nhẹ vào má cô mà nói...
  "Đây là cái giá mà cô phải trả cho việc làm vợ của tôi đấy.."
  "Nếu đã muốn trèo cao như vậy, thì đến lúc té cũng không nhẹ chút nào đâu.."
 Tô Mạn Ninh tuy nhìn có chút yếu đuối, nhưng cũng đâu phải là người dễ dàng để người khác có thể ức hiếp...
  Ngay lập tức hất mạnh bàn tay của Trạch Thế Vũ ra khỏi mặt mình, bao nhiêu phẫn nộ kìm nén trong lòng nãy giờ, ngay lập tức bùng phát mạnh mẽ...
 Tô Mạn Ninh không chần chừ một giây phút nào mà tát mạnh vào một bên má của Trạch Thế Vũ một cái thật kêu rõ đau...
 "Bốp..."
 "Tô Mạn Ninh cô dám.."
 Trạch Thế Vũ không ngờ Tô Mạn Ninh lại dám ra tay tát mình như vậy, hai mắt đỏ ngầu vì tức giận mà trợn tròn ngạc nhiên...
"Tôi còn dám làm nhiều hơn thế nữa đấy, anh thử làm vậy với tôi một lần nữa xem.."
 Tô Mạn Ninh ngược lại không hề thấy sợ hãi mà còn hung hăng trừng mắt lại nhìn Trạch Thế Vũ mà quát lớn lên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.