Nhưng sực nhớ lại là cô không hề biết bơi, nếu lỡ chân té ngã sẽ thành xác chết trôi trên suối đấy...
Sau đó cô liền đi dọc theo bờ suối, đến chỗ còn suối cạn có thể nhìn thấy sỏi đá phía dưới mới vui vẻ dừng lại, quan sát xung quanh thấy an toàn thì mới cởi bỏ hết quần áo, bước xuống suối để ngâm mình..
Cô cứ cho rằng giờ này chắc mọi người đang lo tập trung giăng lều, sẽ không có ai rảnh rỗi mà ra đây tìm mình đâu...
Chỉ cần tắm một xíu rồi lên ngay sẽ không có ai phát hiện ra đâu, thế là Tô Mạn Ninh thỏa thích hất nước lên trên không, mỉm cười vui vẻ, bao nhiêu uất ức dần biến mất...
Nhưng cô đâu hay biết rằng, suy nghĩ cùng hành động đơn thuần này sẽ khiến cho mình xấu hổ về sau khi nhắc lại...
Cũng vừa hay trong lúc này Trạch Thế Vũ lại giở thói bắt nạt người khác, không muốn dựng lều nên đã giao lại hết cho Phó Thiên lo liệu...
Còn mình đi một vòng quan sát xung quanh, muốn nhìn xem con đường mòn ngày trước hay đi với Hàn Hạo có thay đổi gì không...
Trong lúc đi ngang qua con suối nhỏ vô tình nhìn thấy một chuyện không nên nhìn thấy, Tô Mạn Ninh lúc này trên người không một mảnh vải che thân, đang vui vẻ đùa nghịch dưới nước...
Cảnh đẹp đến mê hồn khiến cho Trạch Thế Vũ xém chút nữa là vấp ngã, do không chú ý nên đã vấp phải hòn đá to chắn ngang đường...
Giật mình kinh ngạc định quay người rời đi, nhưng ngay lập tức khiến anh phải quay lại bởi một chi tiết rất thú vị, khiến anh thích thú mà ngắm nhìn..
Trạch Thế Vũ lúc này mới nhận ra được một việc, Tô Mạn Ninh của bây giờ không hề biết bơi, trong khi cô của ngày trước bơi lội rất giỏi..
Trạch Thế Vũ không ngờ rằng phía sau vẻ mặt lạnh lùng, ăn nói cộc cằn kia lại là một tính cách hoàn toàn khác, khuôn mặt ngây thơ vui vẻ như đứa trẻ mới lớn gặp được món đồ mà mình thích...
Ánh mắt cứ như vậy dán chặt vào con suối phía bên kia, mọi sự cảnh giác dường như đã buông bỏ, trong khi phía sau có người đang đi đến mà anh cũng không hay biết gì...
"Thế Vũ cậu đứng đây nhìn gì mà chăm chú quá vậy.."
Cho đến khi giọng nói của Phó Thiên vang lên mới làm cho anh sực tỉnh, lo lắng Phó Thiên sẽ nhìn thấy nên đã nhanh chóng quay lại nhìn cậu nói...
"À không có gì chỉ là nhìn mấy con cá bơi dưới suối mà thôi.."
Sau đó xoay người lại chắn ngang tầm nhìn của Phó Thiên, không thể để cậu nhìn thấy cái chuyện anh đang thấy được...
"Cậu nói cái gì cá sau, đâu cho mình xem với, xa như vậy vẫn có thể nhìn thấy sau.."
Phó Thiên nghe Trạch Thế Vũ nói vậy thì ngạc nhiên lên tiếng, nhón chân cao qua vai anh để có thể nhìn thấy...
Nhưng Trạch Thế Vũ đâu để cậu đạt được mục đích, liền nhanh chóng xoay người cậu lại đẩy đi ra khỏi chỗ đó...
"Được rồi, trời sắp tối rồi, chúng ta trở về lều thôi.."
"Nhưng mà, mình vẫn chưa xem mà.."
Phó Thiên vẫn chưa muốn từ bỏ, quay đầu lại muốn xem nhưng lại không được...
"Hôm khác sẽ cho cậu xem, giờ đi thôi.."
Trạch Thế Vũ đẩy Phó Thiên đi được vài bước, cậu chợt nhớ ra chuyện mình ra đây là để tìm Tô Mạn Ninh, vừa hay nhìn thấy anh đang chăm chú nhìn gì đó...
"Cậu có nhìn thấy Mạn Ninh ở đâu không vậy.."
"Lúc nãy cô ấy bảo là sẽ đi dạo một lúc rồi quay lại nhưng mình đợi nãy giờ không thấy cô ấy quay lại.."
Chuyện là khi nãy sau khi dựng lều xong, thấy trời đã sắp tối mà Tô Mạn Ninh vẫn chưa quay lại, lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện gì không nên Phó Thiên đã đi tìm...
"Không thấy.."
"Nhưng cậu yên tâm đi, cô ấy chắc chỉ đi xung quanh tìm cá mang về làm bữa tối cho chúng ta mà thôi.."
Trạch Thế Vũ nói dối nhưng không hề chớp mắt, thái độ và cách nói chuyện làm cho Phó Thiên cảm thấy có chút kì lạ...
"Cá sau.."
"Vừa rồi thì cậu chăm chú nhìn cá.."
"Bây giờ lại nói Mạn Ninh đi tìm cá.."
"Hôm nay cậu làm sao vậy Thế Vũ, nhìn vẻ mặt lại trong rất vui vẻ, miệng thì cứ nhắc đến cá, không phải bị mấy con cá kia hút hồn rồi đấy chứ..."
Trạch Thế Vũ nghe Phó Thiên nói vậy thì bất ngờ suy nghĩ đến cảnh sát vừa rồi khẽ nuốt nước bọt một cái, cười nói...
"Có lẽ vậy.."
Sau đó cả hai cùng nhau quay về chỗ dựng lều, lúc này Trạch Thế Vũ mới cảm thấy vừa rồi mình đã quá biến thái khi nhìn người khác tắm như vậy..
Nhưng đều khiến anh có chút khó hiểu, không phải anh không thích đến gần phụ nữ hay sao, ngay cả Lam Thư Hân bên cạnh anh nhiều năm như vậy, nhưng anh chưa từng một lần chạm vào cơ thể cô ả...
Ngay cả cô ả từng lột sạch quần áo đứng trước mặt anh, anh cũng không thèm nhìn đến một cái, vậy mà cô gái với thân phận Tô Mạn Ninh, lại khiến anh nhìn ngắm say mê đến vậy...
Ngay cả có phần hơi ích kỷ khi không muốn cho ai nhìn thấy, mặc dù người đó có là Phó Thiên người bạn thân thiết của mình đi nữa....