Xuyên Không: Đánh Đuổi Tiểu Tam, Trở Thành Chính Thất Được Sủng

Chương 68:




 Trong khi đó Trạch Thế Vũ chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị cô đẩy ngã xuống giường...
     "Trạch Thế Vũ nhìn anh hôm nay rất đẹp trai đấy.."
  Cái tay của cô không yên phận mà vuốt ve lên da thịt mát lạnh của Trạch Thế, chạm nhẹ vào sống mũi của anh cười háo sắc nói...
  Trạch Thế Vũ nhìn khuôn mặt đỏ bừng, với những hành động bạo gan này của cô thì có chút ngạc nhiên..
  Sau đó liền chiếm lại thế chủ động, lật ngược cô lại nằm dưới thân mình mà nói, trong khi đó cô lại ngoan ngoãn nằm yên ngắm nhìn anh...
   "Tô Mạn Ninh sao cô lại xuất hiện ở đây, hửm.."
     Bây giờ ý thức của cô đã gần như mất sạch, bàn tay hư hỏng vẫn không chịu rời khỏi da thịt của anh...
   Cảm giác mát lạnh khiến cô dễ chịu vô cùng, ngay khi vừa gặp anh cô đã có một suy nghĩ rất táo bạo...
     ***Nếu chủ nhân của cơ thể này yêu Trạch Thế Vũ nhiều đến mức phải chết, vậy thì lần đầu trao cho anh ta cũng không mất mát gì, xem như vật của người trả cho người vậy..***
  Đến khi nghe xong câu hỏi của thì không một chút sợ hãi, liền chu môi đáng yêu mà trả lời ngay...
      "Tôi, hình như bị người ta bỏ thuốc rồi, bây giờ thật sự rất muốn, bên dưới rất khó chịu.."
   Vừa nói cô vừa chỉ tay xuống phía dưới, khuôn mặt biểu cảm đầy khó chịu, hai chân liên tục cọ xát vào nhau...
    Trạch Thế Vũ vừa nghe thấy cô lại lần nữa bị bỏ thuốc thì vội vàng ngồi bật dậy, đôi mày nhíu lại vì đầy tức giận..
      Không biết Tô Mạn Ninh lại gây thù với ai, mà lại bị người ta bỏ thuốc, lo lắng nói....
      "Cái gì, cô bị người ta bỏ thuốc sao.."
      "Ừm.."
    Nhìn quần áo trên người bị xé toạc, lộ ra cả nội y lấp ló bên trong phần da thịt trắng nõn, trên cánh tay thì vẫn còn in hằn vết cắn...
    ***Xem ra vừa rồi cô đã gặp phải chuyện gì rất đáng sợ, nên mới làm cho bản thân mình tổn thương như vậy..***
    Sau đó chợt nhớ đến chuyện lần trước Tô Mạn Ninh cũng vì bị Lam Thư Hân bỏ thuốc mà xém nữa mất luôn cả mạng...
   Vội vã đỡ cô ngồi dậy, nhanh chóng vòng tay bế cô lên định đưa cô đến bệnh viện ngay,...
       "Không được tôi phải đưa cô đến bệnh viện ngay bây giờ..."
   Tô Mạn Ninh vừa nghe thấy Trạch Thế Vũ muốn đưa mình đến bệnh viện liền tỏ ra không hài lòng, khuôn mặt giận dỗi vùng vẫy không để anh bế...
    Ngay lúc Trạch Thế Vũ không kịp phản ứng lại, Tô Mạn Ninh trực tiếp đẩy ngã anh xuống giường, cả gan trèo lên người, cười đầy tham muốn...
          "Đến bệnh viện làm gì chứ.."
          "Trong khi thuốc chữa bệnh đang ở ngay đây rồi.."
   Vừa nói cô vừa vuốt ve mơn trớn lên da thịt cứng rắn của người đàn ông...
    Trong khi Trạch Thế Vũ lại bị mấy hành động vụng về của cô, mà bắt đầu có phản ứng lại...
       "Tô Mạn Ninh cô có biết mình đang làm cái gì không hả.."
   Trạch Thế Vũ nhanh chóng bắt lấy cái tay đang làm loạn của cô lại, ánh mắt chứa đầy tia kiềm chế nói...
        "Biết chứ..."
        "Mặc dù tôi đang bị trúng thuốc kích dục, nhưng sức chịu đựng không tệ như anh nghĩ đâu.."
        "Nhưng bây giờ tôi lại muốn anh phục vụ tôi, anh chỉ cần làm theo, không được phép từ chối.."
   Tô Mạn Ninh nói xong thì trực tiếp áp môi mình vào môi anh, nụ hôn vụng về nhưng lại khiến Trạch Thế Vũ lưu luyến không muốn rời...
   Ngay lập tức từ bị động chuyển sang chủ động, chỉ một động tác nhẹ nhàng liền lật ngược lại tư thế...
        "Tô Mạn Ninh đây là cô đang đùa với sói đấy, đến lúc tỉnh táo lại, muốn chạy cũng đừng chạy thoát khỏi tôi.."
    Trạch Thế Vũ vuốt ve loạn tóc mai của cô, nhếch môi cong bạc tình cười nói... Đam Mỹ Hài
    Ngay sau đó liền đặt môi mình lên môi cô hôn thật sâu, nụ hôn của người đàn ông càng lúc càng thêm mãnh liệt...
Nụ hôn sâu đến nỗi như muốn hút hết dư vị ngọt ngào của người con gái, Trạch Thế Vũ càng hôn càng mê luyến...
Đến khi cảm thấy người con gái sắp không thở nổi nữa thì mới luyến tiếc dừng lại, kéo theo sợi chỉ bạc đầy ướt át....
Nụ hôn di chuyển dần xuống cổ, xương quai xanh, hương thơm hoa nhài dịu nhẹ khiến cho Trạch Thế Vũ dần rơi vào biển tình...
Hôn dọc xuống vách khe ngăn cách hai quả đồi, cảm thấy quần áo có chút vướng víu, Trạch Thế Vũ thẳng tay né rách chiếc váy trên người cô ném xuống sàn...
Cả thân thể trắng nõn lấp ló sau lớp nội y màu đỏ rượu, trong Tô Mạn Ninh lúc này vô cùng quyến rũ...
Trạch Thế Vũ nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo che chắn cuối cùng ném xuống sàn, hai hạt đậu đỏ hồng hào, nhanh chóng bật dậy sau khi thoát khỏi sự bó sát kia...
Trạch Thế Vũ càng nhìn càng say mê, ngay lập tức áp môi mình vào hôn ngấu nghiến như đứa trẻ bị bỏ đói...
Một tay còn lại cũng không chịu yên phận mà liên tục nhào nặn thành đủ mọi hình dạng, lâu lâu lại se hạt đậu đỏ đầy điêu luyện...
Trong khi người con gái liên tục chịu kích thích mà không ngừng rên rỉ, hai tay liền ôm chặt lấy đầu người đàn ông rì chặt vào....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.