Xuyên Không: Đánh Đuổi Tiểu Tam, Trở Thành Chính Thất Được Sủng

Chương 7:




Trạch lão phu nhân không chần chừ gì mà chen ngang câu nói của Trạch Thế Vũ...
"Không được, mọi người có biết Thư Hân là người hai năm trước đã cứu con dưới hồ nước không, nếu không có cô ấy thì con đã chết lâu rồi, con không thể vì mọi người không thích mà chia tay cô ấy, khiến cô ấy đau lòng được.."
"Thế Vũ con nói cái gì, cô ta là người lúc đó đã cứu con sao, con đã điều tra kĩ chưa.."
Trạch phu nhân bất ngờ không tin người cứu Trạch Thế Vũ là Lam Thư Hân..
"Vâng thưa mẹ, theo như điều tra của Tư Duệ thì hai năm trước vào lúc xảy ra tai nạn đó, camera phục hồi được vào đúng thời điểm đó cũng chỉ nhìn thấy mỗi một mình Thư Hân ở đấy, cả người ướt sũng đang run rẩy bước đi, như vậy không phải cô ấy cứu con thì còn ai nữa ạ.."
"Ta mặc kệ, cho dù người cứu con đúng là cô ta đi nữa, thì ta cũng không chấp nhận việc cô ta làm con dâu nhà này.."
Trạch lão gia không thể nhân nhượng được chuyện này, dù có là người cứu Trạch Thế Vũ đi nữa thì hạng người như Lam gia không thể bước chân vào Trạch gia được...
Trạch lão gia từ trước đến nay chưa từng có ý kiến gì với những chuyện mà Trạch Thế Vũ làm, nhưng lần này lại là một chuyện khác...
Ông tuyệt đối sẽ không để lão cáo già Lam Thường đạt được mục đích, một người lừng lẫy trên thường trường như ông làm sao không nhận ra được sự dối trá của bọn họ chứ.....
"Đúng vậy, nhà họ Trạch chúng ta không có chỗ cho những hạng người như cô ta được bước vào.."
Trạch lão phu nhân cũng nói thêm vào..
"Dù cho cô ta có cứu con đi nữa, cả nhà chúng ta cũng không thể chấp nhận cô ta được.."
"Nếu là để trả ơn thì không cần thiết, mấy năm qua con đã trả cho họ nhiều lắm rồi, chỉ có nhà họ cứ muốn nhận mãi mà chẳng bao giờ thấy cảm thấy đủ mà thôi.."
"Con mặc kệ mọi người có nói gì đi chăng nữa, con cũng sẽ không chia tay với Thư Hân, nếu không còn việc gì nữa thì con xin phép về trước đây.."
"Con rất bận không có thời gian ở đây tranh luận với mọi người, con xin phép.."
Trạch Thế Vũ biết nếu mình còn ở đây nữa thì sẽ phát điên mất, dù có nói gì đi nữa cũng không thể làm lay chuyển được họ, nói xong thì đứng dậy rời đi ngay...
"Con..."
"Thế Vũ con mau đứng lại cho ta."
Trạch lão phu nhân tức giận mà ôm một bên ngực đau nhói...
"Mẹ người sao vậy.."
Trạch lão gia và Trạch phu nhân nhanh chóng chạy đến vỗ lưng cho Trạch lão phu nhân, giúp bà hạ bớt cơn giận lại...
"Ta không sao.."
"Mẹ người đừng quá tức giận như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe, vợ chồng con sẽ đi khuyên nhủ Thế Vũ, chắc chắn nó sẽ nghe mà.."
Trạch phu nhân vừa nói vừa vỗ lưng giúp Trạch lão phu nhân...
"Không cần đâu, dù các con có khuyên thế nào cũng chẳng được gì, với tính tình cứng nhắc như Trạch Thế Vũ sẽ không nghe theo sự sắp xếp của bất kỳ một ai đâu.."
"Vậy chúng ta phải làm sao đây mẹ, không thể để Lam Thư Hân bước chân vào nhà chúng ta được.."
"Yên tâm ta đã có cách, nhưng phải nhờ đến sự diễn xuất của hai đứa, thì mới có thể một phát thành công được.."
Đột nhiên trong đầu Trạch lão phu nhân liền nảy sinh ra một ý định, ép buộc Trạch Thế Vũ kết hôn với Tô Mạn Ninh một cách nhanh nhất có thể...
"Cách gì vậy mẹ.."
"Hai đứa lại đây,........"
"........."
"Dạ...dạ.. chúng con hiểu rồi ạ.."
Không biết Trạch lão phu nhân đã nói gì, nhưng vẻ mặt của ba người tỏ ra rất hài lòng, sau đó cả ba người bắt đầu thực hiện kế hoạch....
...****************...
Vài ngày sau, Tư Duệ người thân cạnh bên cạnh nhiều năm của Trạch Thế Vũ gõ cửa bước vào phòng...
"Thưa chủ tịch, Trạch lão phu nhân bà ấy vì quá tức giận chuyện của ngài và Lam tiểu thư nên dẫn đến bệnh tim tái phát.."
"Hiện giờ Trạch lão phu nhân đang rất yếu, Trạch phu nhân gọi cho ngài mãi mà không được, bà ấy bảo tôi nói với ngài một tiếng nhanh chóng quay về nhà ngay...
Trạch Thế Vũ tuy có chút nghi ngờ, nhưng cũng rất lo lắng cho sức khỏe của Trạch lão phu nhân, vì đối với anh bà nội luôn là người quan tâm đến anh nhiều nhất, mỗi lần buồn chán chuyện gì, bà sẽ luôn đến bên cạnh an ủi, chăm sóc anh bệnh mỗi khi ba mẹ đi công tác xã nhà...
Khiến cho anh nhớ lại khoảng thời gian lúc nhỏ, ngày nào cũng có bà nội bên cạnh, được ăn những món ngon do tự tay bà nấu, tuy bà có ngăn cản việc mình qua lại với Lam Thư Hân đi nữa thì bà vẫn là bà của anh, vẫn rất yêu thương anh bằng cả tấm lòng...
Trạch Thế Vũ ngay lập tức đứng dậy cầm lấy áo vest khoác lên người rời khỏi tập đoàn Trạch thị...
Chiếc xe nhanh chóng chạy vào trong sân biệt thự Trạch gia, Trạch Thế Vũ vừa bước vào nhà đã nghe tiếng khóc lóc ỉ ôi của mẹ mình..
"Mẹ có chuyện gì vậy, sao mẹ lại khóc, còn ba nữa, sức khỏe của nội thế nào rồi, hai người có cần phải khóc đến như vậy không.."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.