Xuyên Không: Đánh Đuổi Tiểu Tam, Trở Thành Chính Thất Được Sủng

Chương 71:




   "Vậy em mau gọi tôi bằng chồng đi, rồi tôi sẽ giúp em.."
 Trạch Thế Vũ vuốt nhẹ đôi môi của cô gái nói, vẻ mặt đầy sự trông đợi...
  Trong khi Tô Mạn Ninh lúc này đâu còn lựa chọn nào khác nữa, chỉ có thể làm theo những gì mà anh yêu cầu, cho dù điều đó có quá đáng đi nữa...
       "Ưm.. chồng ơi, anh nhanh lên đi, em sắp không chịu nổi nữa rồi.."
    Tô Mạn Ninh chu chu cái miệng nhỏ lên mà nói, đôi gò má hồng hồng đỏ đỏ trong cô vô cùng quyến rũ...
         "Ngoan lắm, vợ à anh sẽ giúp em ngay đây.."
     Trạch Thế Vũ vô cùng hài lòng với câu nói vừa rồi của Tô Mạn Ninh, nhanh chóng tiếp tục vào trận...
      Cả hai lại lần nữa mây mưa không hồi kết bên trong căn phòng, mồ hôi nhễ nhãi dính chặt lấy hai người vào nhau....
      Mặc cho điều hòa trong phòng đã được bật số lớn, vẫn không thể làm vơi đi cơn nóng của lửa tình lúc này...
      Không biết trải qua bao lâu, vận động không biết bao nhiêu tư thế, từ giường ngủ đến ban công, từ phòng tắm đến bàn trang điểm...
     Mọi thứ trong phòng đều đang hòa quyện với lửa tình của hai người, Trạch Thế Vũ không biết đã phóng thích bao nhiêu lần vào trong u cốc...
     Mà u cốc lúc này cũng như sắp không thể chứa đựng được nữa mà trào một ít ra ngoài....
     Lúc này cũng đã hơn bốn giờ sáng nhưng cuộc vận động vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, sức lực gần như sắp bị cô hút cạn...
     Nhưng khi nhìn người con gái dưới thân vẫn còn đang rất khó chịu, Trạch Thế Vũ biết mình không thể dừng lại được...
    Cứ như vậy liên tục ra vào u cốc, nơi này bây giờ cũng đã vô cùng ướt á, tiểu Thế Vũ cũng dễ dàng ra vào hơn..
     Qua hơn một lúc anh lại lần nữa phóng thích toàn bộ tinh binh của mình vào trong u cốc, cả người mệt mỏi nằm sang một bên nghỉ ngơi...
    Chưa quá năm phút thì Tô Mạn Ninh lại muốn tiếp tục, cả người ngứa ngáy khó chịu, muốn được Trạch Thế Vũ vuốt ve...
    Nhưng lại không hề nhận được phản ứng nào từ anh, làm cô bất mãn mà lên tiếng...
       "Chồng à, anh đâu rồi, sao lại không tiếp tục.."
    Mà lúc này Trạch Thế Vũ vừa suy nghĩ ra cái gì đó, liền mỉm cười một cái, quay sang kéo cô ngồi lên người mình nói..
      "Vợ à, anh hết sức lực rồi.."
      "Em muốn thì em động đi.."
   Tô Mạn Ninh nghe xong thì đầu óc như quay cuồng, cô làm sao biết phải làm như thế nào chứ..
        "Chồng à, người ta không biết phải làm thế nào.."
        "Anh giúp người ta đi mà.."
    Trạch Thế Vũ nghe mấy lời nũng nịu này của cô, mà trái tim như tan chảy vậy, không nhanh không chậm, nhấc bổng cô ngồi lên tiểu Thế Vũ...
        "Vợ à, bây giờ em chỉ việc nhún nhảy thôi.."
     Sau đó anh liền giữ chặt lấy hông của cô chuyển động lên xuống, tư thế này khiến tiểu Thế Vũ đi vào sâu hơn...
      Tô Mạn Ninh cũng bắt đầu quen dần với tư thế này, không cần đến anh giúp đỡ, tự thân liên tục lên xuống...
         "Ưm..a...ư...."
     Miệng không ngừng phát ra từng tiếng nỉ non kiều diễm, hai quả đồi không ngừng rung lắc dữ dội, trong cô lúc này cực kỳ d*m đ*ng....
     Trạch Thế Vũ muốn tạo thêm kích thích, liền đưa hai tay chạm vào núi đôi mà nhào nặn nhiệt tình...
      Lâu lâu lại nhào nặn, xong thì vả chát chát vài cái vào vòng ba căng tròn của cô, đến khi nó đỏ ửng lên mới chịu buông tha...
       Qua một lúc cảm thấy người con gái đã sắp không chịu được nữa, anh liền bật ngồi dậy chạy nước rút để cả hai cùng nhau đạt đến đỉnh điểm...
       Động tác ra vào nhanh như vũ bão, miệng thì vẫn đang ngậm chặt lấy hạt đậu đỏ, sau một tiếng gừ thì phóng thích toàn bộ vào trong u cốc..
        Năm phút trôi qua, Trạch Thế Vũ liền mắng một câu xong thì quay lại nhìn cô tiếp tục vào trận...
            "Mẹ kiếp cái tên bỏ thuốc chết tiệt, muốn hút hết sức lực của ông đây hay sao, lại dám dùng thuốc mạnh đến vậy.."
            "Vận động cả đêm, nhưng vẫn chưa giải hết thuốc của cô ấy..."
       Đang chuẩn bị vào trận thì bất ngờ Tô Mạn Ninh lên tiếng, hai tay chống ở ngực, cố đẩy anh ra....
      Giọng yếu ớt vì kiệt sức, nói xong thì mệt mỏi quá mà ngất lịm đi....
           "Được rồi, dừng lại đi, thuốc được giải toàn bộ rồi..."
      Trạch Thế Vũ nghe thuốc đã được giải hết sạch thì mới nhẹ nhõm, thở phào một cái rồi đứng dậy, bước vào phòng tắm, lấy ra một cái khăn ấm...
     Lau sạch người nhẹ nhàng cho cô, lau đến vùng đất cấm nhìn nơi đó đang sưng tấy lên mà đau lòng....
     Sau đó chỉnh lại tư thế nằm cho thoải mái, kéo chăn lên đắp lại, lo lắng cô sẽ bị cảm lạnh...
     Xong việc anh cũng đi vào phòng tắm, vệ sinh lại cho mình, lúc bước ra ngoài, nhìn đồng hồ cũng đã gần sáu giờ...
     Liền lấy điện thoại lên xem, bên trong thông báo rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Tư Duệ, nhưng anh lại vờ như không quan tâm đến, ấn vào gọi ngay cho cậu, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy...
       "Alo, tôi nghe đây chủ tịch.."
       "Hôm nay tôi sẽ không đến tập đoàn, cậu từa lo liệu mọi việc ở đấy.."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.