… “Không phải anh nói anh rất bận sao, hoá ra là bận đi với con hồ ly tinh này sao…”…
“Thế Vũ sao anh không trả lời em vậy…”
Lam Thư Hân như thể phát điên lên, bước đến nắm chặt lấy một cánh tay Trạch Thế Vũ không ngừng run lắc…
“Thư Hân em có thể bình tĩnh lại một chút được không…”
Trong khi đó Trạch Thế Vũ lại tỏ ra vô cùng chán ghét, hất tay Lam Thư Hân ra khỏi người mình…
“Anh nói em làm sao có thể bình tĩnh được đây…”
Sau đó Lam Thư Hân liền liếc sang người của Tô Mạn Ninh, nhìn thấy cô có chút quen mặt…
Cô ả liền bước sang chỗ Tô Mạn Ninh đang đứng, để nhìn cho rõ…
“Thế Vũ đây không phải là cái cô bác sĩ, hôm đó cùng chúng ta lên núi Sơn Vân hay sao…”
Ngay lập tức Trạch Thế Vũ liền lấy bàn tay mình nắm chặt tay của Tô Mạn Ninh, năm ngón tay đan xen vào nhau…
Nhằm muốn khẳng định mối quan hệ của hai người cho Lam Thư Hân biết, cũng muốn để cô ả biết rõ sau này đừng đến làm phiền anh nữa…
“Đúng vậy là cô ấy đấy…”
Giọng điệu vô cùng lạnh lùng, ánh mắt cũng không thèm nhìn đến Lam Thư Hân…
“Hoá ra là như vậy…”
Mà lúc này Lam Thư Hân cũng đã nhận ra tất cả mọi chuyện, cô ả liền cười chế giễu lên tiếng…
“Mày đúng là con hồ ly tinh mà…”
“Có phải nhân lúc Phó tổng đưa tao xuống núi, mày đã tìm mọi cách quyến rũ Thế Vũ đúng không…”
“Nếu không anh ấy làm sao có thể đối xử với tao như vậy chứ, mày đúng là đáng đánh mà…”
Nhưng ngay sau đó, Lam Thư Hân như thể phát điên lên, không ngừng mắng chửi, vươn tay ra định lao đến cho Tô Mạn Ninh một trận ra trò…
Ngay lập tức đã bị Trạch Thế Vũ bắt lấy được, đôi mắt trợn tròn lên vì tức giận, lực ở tay càng lúc càng thêm mạnh…
Trong khi đó Tô Mạn Ninh lại giả vờ vô cùng hoảng sợ, nấp sau người của Trạch Thế Vũ, miệng không ngừng la lớn…
“Thế Vũ ơi cứu em…”
“Em sợ quá…”
“Trong cô ta cứ như người phát điên vậy, em sợ lắm…”
Mặc dù đang rất tức giận, nhưng ngay khi nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng, cùng giọng nói hoảng sợ của Tô Mạn Ninh, làm anh có chút giật mình…
…**Lúc trước ở cạnh mình thì không ngừng hung hăng, chống đối cứ như con hổ cái sổng chuồng vậy…**…
^^^**Ngay lúc này lại tỏ ra vô cùng nhút nhát như đứa trẻ con sợ bị đánh đòn, nấp sau lưng mình vậy…**^^^
…**Đúng là người phụ nữ khí đoán…**…
Mà lúc này những người đi ngang qua, nghe thấy tiếng la hét cùng tiếng cãi nhau um xùm, nên đã đứng lại xem…
Một số người còn quay lại video phát lên mạng, Lam Thư Hân biết mình không thể làm gì được Tô Mạn Ninh, dưới sự bảo vệ của Trạch Thế Vũ…
Cô ả liền nghĩ ra một cách, sẽ khiến Tô Mạn Ninh vô cùng xấu hổ, liếc thấy có rất nhiều người cầm điện thoại quay…
Lam Thư Hân càng lúc càng hét lớn hơn, khóc lóc thấy sự thương hại của mọi người…
…“Thế Vũ anh mau buông tay em ra…”…
…“Đến bây giờ mà anh còn muốn bảo vệ con hồ ly tinh này nữa sao…”…
^^^“Thế Vũ anh có còn coi em là vợ chưa cưới của anh không vậy…”^^^
Phía bên ngoài mọi người không ngừng chỉ trích Tô Mạn Ninh, không ngừng chỉ trỏ mẳng chửi cô…
^^^“Nhìn cô ta xinh đẹp thế này mà lại đi cướp chồng của người khác, đúng là đáng tiếc thật…”^^^
…“Xí xinh đẹp mà đi cướp chồng người khác, thì cũng chỉ là hạng gái bán thân cầu tiền mà thôi…”…
…"…
…"…
…“Các người không nên nói vậy, tội cho cô gái đó, biết đâu mọi chuyện không phải như vậy…”…
…“Biết đâu cô gái đó có nổi khổ thì sao …”…
…"…
…"…
Có rất nhiều lời mắng chửi, cũng như xem thường cô, cũng có một số khác lại thương cảm cho cô…
Mà Trạch Thế Vũ lại tỏ ra vô cùng kinh ngạc khi nghe những gì Lam Thư Hân đang nói, lại nghe thấy những lời không hay về Tô Mạn Ninh, định lên tiếng phản bác lại…
Nhưng ngay lập tức đã chặn lại bởi câu nói của Tô Mạn Ninh, làm cho cứng đờ người…
Trong khi đó Tô Mạn Ninh cảm thấy thời cơ đã đến, liền nhếch môi cười nhẹ, sau đó mới bắt đầu lên tiếng…
…“Cô nói tôi là hồ ly tinh sau…”…
…“Chồng ơi em làm hồ ly tinh lúc nào vậy anh, sao em không biết vậy…”…
^^^“Mà nghĩ cũng ngộ thật, vợ cùng chồng đi mua sắm mà cũng bị gọi là hồ ly tinh nữa…”^^^
Tô Mạn Ninh giận dỗi đưa bàn tay đang đeo nhẫn ở ngón áp út của mình lên cho mọi người nhìn thấy…
… “Chồng ơi anh phải lấy lại sự công bằng cho em…”…
Liên tục kéo tay Trạch Thế Vũ nũng nịu lên tiếng, muốn anh phải chứng minh sự trong sạch cho mình…
Vừa nãy nhân lúc mọi người không để ý, Tô Mạn Ninh liền rút tay của mình lại, cho vào túi xách lấy ra chiếc nhẫn, nhanh chóng đeo vào tay…
Cứ nghĩ là sẽ không bao giờ đeo chiếc nhẫn này nữa, nhưng Tô Mạn Ninh vẫn mang theo bên người, phòng khi có việc cần đến…
Đúng là may mắn, lần này thật sự đã có lúc dùng đến nó…
… “Cô đang định lừa mọi người sao, chỉ là chiếc nhẫn thôi mà, muốn nói thế nào mà chẳng được…”…