“Hóa ra đây là Kim tiên sinh à?”, người đàn ông to lớn gãi đầu nói: “Chẳng phải hắn có quan hệ tốt với cô nương Tiểu Bắc của chúng ta sao? Tại sao lại đến cùng với Lục Liễu bên Giáo phường ti?”
“Người như Kim Phi không biết có bao nhiêu cô gái muốn nịnh bợ, đi cùng với Lục Liễu có gì lạ đâu?”
“Nếu ta cũng có bản lĩnh như Kim tiên sinh là tốt biết mấy, có thể ngủ với con gái ở Phong Nguyệt Phường, còn có thể lấy được tiền”.
“Bớt nằm mơ giữa ban ngày đi, ngươi đứng trông đi, ta đi thông báo cho tú bà”.
Advertisement
Đồng bọn khịa hắn một câu rồi xoay người chạy vào sân.
Xuân Phong Lâu không hề nhỏ, lại là lần đầu tiên Kim Phi vào trong nên không quen đường lắm, đang tìm đường đi thì nhìn thấy tú bà dẫn theo Đường Tiểu Bắc và vài nhnha hoàn từ xa đi đến.
“Kim tiên sinh, ngài đến Xuân Phong Lâu sao không bảo người thông báo trước một tiếng, ta cũng dễ sắp xếp xe ngựa đến đón”.
Advertisement
Tú bà nhìn thấy Kim Phi như thấy được thần tài, cười híp cả mắt.
“Ta chỉ đến tìm Tiểu Bắc nói chuyện thôi, không cần làm phiền các ngươi”.
Kim Phi hỏi: “Lần này không cần tham gia chầu chay nhỉ?”
(*chầu chay: khách làng chơi đến kỹ viện, uống trà và trò chuyện với kỹ nữ)
“Tiên sinh nói thế chẳng phải đang vả mặt ta rồi sao? Sau này Xuân Phong Lâu là nhà của ngài, ngài muốn đến lúc nào, muốn cô gái nào phục vụ chỉ cần nói là được”.
“Vậy thì cảm ơn”, Kim Phi chắp tay lại hỏi: “Vậy bây giờ ta có thể dẫn Tiểu Bắc đi chưa?”
“Ngài cứ tự nhiên”.
Tú bà nhanh chóng nghiêng người nhường đường, không quên nhắc: “Tiểu Bắc, phục vụ Kim tiên sinh cho tốt, đừng thất lễ”.
“Vâng”.
Đường Tiểu Bắc hơi cúi người, mỉm cười với Kim Phi: “Mời tiên sinh đi theo ta’.
Đi được vài trăm mét, Đường Tiểu Bắc quay đầu lại nhìn, thấy tú bà không đi theo mới nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh, đến phòng ta hay đến đình nghỉ mát?”
“Đến phòng cô thì chắc chắn tú bà sẽ lo lắng, không chừng sẽ cho người nghe lén, vẫn nên đến mái đình lần trước đi”, Kim Phi nói. .
||||| Truyện đề cử: Thôn Phệ Tinh Không |||||
“Cũng được”.
Đường Tiểu Bắc rẽ vào một góc ở ngã tư, dẫn Kim Phi vào đình nghỉ mát lần trước.
Thiết Chùy cũng biết lần này Kim Phi và Đường Tiểu Bắc có việc gấp cần nói nên không dám lười, cầm thanh đao đứng giữa con đường nhỏ như thần cửa.
Rặng cây ngoài bờ hồ, tú bà xoa tay đi qua đi lại.
Thấy một nha hoàn đi đến vội hỏi: “Họ đi đâu rồi?”
“Thưa mẹ, vẫn là mái đình hôm đó”.
Nha hoàn đáp.
“Thế thì được, xem ra Kim tiên sinh vẫn xem là người tốt”.