Khánh Mộ Lam nói có lý, số lượng thố phí tăng quá nhanh, nếu để chúng phát triển thêm một thời gian, không chừng có thể trở thành một nghĩa quân của nông dân.
Không phải tất cả nghĩa quân nông dân khởi nghĩa đều là chính nghĩa, đa số nông dân khởi nghĩa trong lịch sử đều vì không sống nổi, đành phải vùng lên giành đường sống.
Do trình độ giáo dục phổ cập rất thấp, đa số thủ lĩnh các cuộc khởi nghĩa đều không có tầm nhìn, vật tư cướp được đủ để họ tiêu xài phung phí, nhanh mất đi động lực tiếp tục, cuối cùng bị triều đình ra tay trấn áp.
Thủ lĩnh đã vậy thì quân khởi nghĩa bình thường càng không cần nói nữa.
Họ không hiểu khái niệm đấu tranh giai cấp, chỉ có duy nhất một suy nghĩ là sống tiếp.
Từ tình hình mà Hầu Tử vừa nói, thổ phỉ cướp dân tị nạn xong, không lo bữa ăn mà dựa vào giết chóc và uy hiếp để trị họ.
Dân tị nạn lâm vào đường cùng mới phải tới Đông Hải, tình hình này lại càng khiến họ tuyệt vọng.
Đợi số người và sự tuyệt vọng tích tụ đủ nhiều, không cần thủ lĩnh thổ phỉ động viên chiến đấu, cũng không cần giáo dục tư tưởng, chỉ cần nói cho dân tị nạn rằng Đông Hải có lương thực giúp họ sống tiếp, họ sẽ tự tấn công vào Đông Hải.
Đến lúc ấy Kim Phi có cho gạo để trấn an họ cũng muộn!
“Chắc chắn phải dẹp thổ phỉ nhưng làm như thế nào thì phải bàn bạc cho kĩ.”
Tình thế bày ra trước mặt, Kim Phi chỉ có thể lựa chọn nghênh chiến.
Nhưng Khánh Mộ Lam chỉ có thể đem theo mấy trăm người, đối mặt với số lượng thổ phỉ khổng lồ, dù đối phương là đám ô hợp do dân tị nạn hợp thành, đánh trực tiếp cũng chắc chăn không ổn.
“Tiên sinh, về chuyện này, ta có một cách, ngài nghe thử xem được không?”
Khánh Mộ Lam lấy bản đồ đã chuẩn bị từ sớm ra, trải trên mặt bàn, bắt đầu mô tả kế hoạch của mình cho Kim Phi.
Từ trước đến nay, ấn tượng về Khánh Mộ Lam của Kim Phi là tùy tiện bừa bãi, cũng ôm tâm thế hoài nghi kế hoạch của cô ấy.
Nhưng theo sự mô tả của Khánh Mộ Lam, đôi mắt Kim Phi dần sáng lên, Hầu Tử cũng không khỏi vỗ tay tán thưởng.
Đợi Khánh Mộ Lam nói xong, Kim Phi không khỏi khen ngợi: “Ba ngày không gặp kẻ sĩ phải nhìn bằng con mắt khác, Mộ Lam, cô tiến bộ rất nhiều!”
Khánh Mộ Lam rất ít khi được Kim Phi khen, nghe vậy thì bỗng có chút ngại ngùng, nện một đấm trước ngực Kim Phi: “Nói vậy là ngài đồng ý với kế hoạch của ta rồi?”
Kim Phi bị Khánh Mộ Lam cho một đấm xong thì lùi một bước, không vui mà tát nhẹ trên đầu cô: “Kế hoạch của cô không có vấn đề nhưng chiến trường thiên biến vạn hóa, kế hoạch mãi không thể bắt kịp thay đổi, khi thực thi cụ thể, cô nhất định không được nông nổi!”
“Hiểu rồi!” Khánh Mộ Lam gật đầu.
Cô ấy từng trải qua một trận dẹp thổ phỉ nhưng vì tính cách bốc đồng nên trúng bãy bị thổ phỉ vây trên núi Ngũ Lang suýt thì chết.
Đó là chuyện đau khổ nhất trong lòng Khánh Mộ Lam, cũng luôn luôn kiểm điểm.
“Lần dẹp thổ phỉ này vô cùng quan trọng nên ta nhất định để Phi Phi theo cô!
Kim Phi nói: “Bình thường Phi Phi có thể tham mưu cho cô, nếu ý kiến của hai người bất đồng, cô nên nghe theo lệnh Phi Phi!”
Khánh Mộ Lam là người kiêu ngạo, lại luôn mơ ước trở thành một nữ tướng quân, Kim Phi vốn tưởng cô ấy sẽ từ chối nhưng lại thấy Khánh Mộ Lam gật đầu lia lịa: “Tiên sinh không cần nói thì ta cũng định xin ngài cho Phi Phi đi cùng ta đây!"
“Thật sao?” Kim Phi bày ra vẻ mặt không tin. “Đương nhiên là thật” Khánh Mộ Lam trịnh trọng nói: “Nếu tiên sinh không yên tâm, ta có thể lập quân lệnh trạng! Nếu lần dẹp thổ phỉ này thất bại, Khánh
Mộ Lam ta lấy cái chết tạ tội!”
“Là cô tự nói đấy nhé”, Kim Phi lạnh lùng đáp: “Trong quân đội không nói đùa, nếu cô thật sự thất bại, thì đừng trách ta không nể tình”.