“Để bộ phận hậu cần đưa một vài công nhân đến, chở tất cả đến trung tâm cứu trợ lương thực!” Khánh Mộ Lam nói.
Trại trại Ngưu Gia cách xưởng cá muối mấy mươi dặm, trời vừa hửng sáng đội an ninh đã lên đường, chạy một mạch tới trưa mới đến nơi.
Người dân tị nạn bị bọn thổ phỉ bỏ đói mấy ngày liền, nếu không bổ sung thức ăn ngay, chắc gì đã đi bộ được một ngày.
Song song với việc Khánh Mộ Lam bắt đầu đàn áp thổ phỉ, Kim Phi đã sắp xếp người xây dựng trung tâm cứu trợ lương thực tạm thời tại nơi tiếp giáp của quận Đông Hải và huyện Mậu Nguyên, khi người dân tị nạn đi qua nơi đó, họ có thể ăn cháo và nghỉ ngơi, nào lấy lại được sức lực thì đi đến vị trí đã được sắp xếp sẵn ở Đông Hải.
“Rõ!” Đội trưởng đội tìm kiếm dõng dạc trả lời rồi dẫn theo trợ lý đi tìm Trâu chủ nhiệm của bộ phận hậu cần.
Sau khi đi được một đoạn, trợ lý mới nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng, không phải nhưng người dân tị nạn đó sẽ đến trung tâm cứu trợ lương thực sao? Tại sao trưởng xưởng lại không dẫn họ đi, mà lại yêu cầu bộ phận hậu cần cho công nhân đến vậy?”
Đội trưởng quay đầu nhìn lại một cái, xác nhận Khánh Mộ Lam không nghe. được họ nói gì mới tức giận nói: “Ngươi thì biết cái gì? Người dân tị nạn đang sắp chết đói, giờ ngươi lại cho họ lương thực, há chẳng phải đang khích cho họ nổi loạn sao? Chỉ có việc loại bỏ hoàn toàn suy nghĩ của họ, để họ đói bụng, họ mới ngoan ngoãn đến Đông Hải!”
“Đông Hải đã có nhiều người t tuyển thêm người dân tị nạn như thế kia để làm cái gì?” Trợ lý lẩm bẩm: “Ta nói này, ngươi không cần quan tâm đến đám người tị nạn này đâu!”
“Ngươi đừng quên rằng trước kia ngươi cũng là dân tị nạn, nếu không phải quốc sư đã mở xưởng cá muối, liệu ngươi có sống tốt như bây giờ không?” Đội trưởng liếc trợ lý một cái: “Làm người không được quên đi ngưồn cội!”
“Ta không hề quên nguồn cội, ta chỉ thấy Đông Hải không cần nhiều người đến vậy, chẳng phải để họ đến Đông Hải sẽ gia tăng gánh nặng cho Đông Hải hay sao?”
“Đây là chuyện của quốc sư với trưởng xưởng, ngươi lo cái quái gì?” Đội trưởng tức giận nói: “Đi qua phía Đại đương gia bên kia hỏi xem có tìm được bạc không?”
“Một người cất công giấu, mười người cũng khó tìm ra. Ai biết Đại đương gia đã chôn bạc ở nơi nào chứ?”
Trợ lý oán giận nói: “Người trong đội tấn công tầm xa cũng thiệt tình, chỉ biết ném lựu đạn vô trong, làm nổ tung phòng hội họp cũng được đi, cớ gì lại cho nổ tung căn nhà không có bóng người của Đại đương gia chứ? Rõ là không hề quan tâm đến việc đội tìm kiếm chúng ta phải tiến hành thế nào mài!”
"Nếu còn muốn làm ở đây thì hãy im lặng, đừng phàn nàn nữa!"
Đội trưởng đạp trợ lý một cái: “Sau này ta mà còn nghe ngươi lẩm bẩm nữa, ta sẽ đuổi ngươi ngay!”
Trợ lý co rúm người lại, không dám nói gì, quay người chạy về phía nhà của Đại đương gia.
Đội trưởng quay người đi vào kho hàng, kiểm tra các rương tiền đồng đã được niêm phong lại một lần, sau đó cho cấp dưới khiêng lên xe, chở về bộ phận hậu cần, vừa hay đã bắt gặp Trâu chủ nhiệm vừa quay về từ bục gỗ.
“Trâu chủ nhiệm, đây là số tiền đồng bị tịch thu lần này, trong kho hàng vẫn còn một ít lương thực và công cụ bằng sắt, trưởng xưởng nói ngươi liên lạc với đội lao động, để họ đưa lương thực đến trung tâm cứu trợ lương thực và đưa công cụ bằng sắt về xưởng thép ở Đông Hải.
Đội trưởng đội tìm kiếm đưa một quyển sổ nhỏ cho Trâu chủ nhiệm: “Đây là số lượng tiền đồng, Trâu chủ nhiệm hãy kiểm tra lại một chút, nếu không có vấn đề gì thì ký tên vào chỗ này cho ta, chúng ta sẽ hoàn tất chuyện bàn giao!”
“Được!” Trâu chủ nhiệm cầm lấy quyển sổ nhìn một lúc, sau đó đi ra xe, xé giấy niêm phong rồi mở nắp rương đựng tiền đồng ra.
Một mùi gay mũi chợt ập vào mặt, Trâu chủ nhiệm lập tức che mũi lùi về sau hai bước: “Mùi gì vậy?”
Vào thời phong kiến, doanh nhân đều bị mọi người coi thường, ai cũng nói trên người của thương nhân có mùi hôi.
Đây không phải là nói quá, mà là tiền đồng thời xưa có mùi hôi thật. Không phải là mớ tiền đồng này vốn đã có mùi hôi mà là do vào thời này, rất nhiều người dân đều sẽ mang theo tiền đồng khi ra ngoài, nên khó tránh khỏi bị dính mồ hôi và bốc ra mùi gì đó.
Nhưng một rương tiền đồng có mùi nồng nặc như vậy là lần đầu tiên Trâu chủ nhiệm ngửi thấy.
"Một nửa số đồng xu này đã dính máu. Chúng đã nằm trong hộp rất lâu rồi, nên mùi hơi nồng, xin Trâu chủ nhiệm thứ lỗi!"
Đội trưởng đội lục soát giải thích.