Đội trưởng cứ yên tâm, đã sắp xếp người đi qua đó rồi!”
Đội phó nói rồi, bèn có hai thành viên khác của đội lục soát ôm một chiếc. hộp nhỏ đi vào.
“Đội trưởng đội trưởng, nhìn xem chúng ta tìm được gì này?” “Lại là một cái hộp nhỏ nữa à?” Đội trưởng cầm lấy cái hộp áng áng thử, rồi hơi cau mày.
Phía trên hộp nhỏ có một cái khóa đồng, khá nhẹ, lắc hộp cũng không nghe thấy gì, nên anh ta không đoán được thứ ở bên trong.
“Tìm được ở đâu?” Đội trưởng hỏi.
“Anh em nhân viên hộ tống trà trộn vào nói, cái phòng kia lúc trước là của một người tên Lâm tiên sinh.” Thành viên đội đáp: “Chính là người phát tiền, lương thực cho đám thổ phỉ.”
“Hóa ra là hẳn.” Đội trưởng hỏi: “Tìm được người này chưa?”
Theo suy đoán của Khánh Mộ Lam, Lâm tiên sinh đột nhiên xuất hiện này chính là người chỉ huy đám thổ phỉ trại Ngưu Gia,bảo bọn họ khi lục soát phải chú ý một chút.
“Lúc ấy hắn ta mở cuộc họp ở phòng hội họp, bị nổ chết cùng mới tên thổ phỉ khác!”
Đội trưởng đội lục soát đáp: “Chúng ta xác nhận với mấy anh em nhân viên hộ tống rồi, cái xác kia họ Lâm!”
“Biết rồi.” Đội trưởng đội lục soát gật đầu một cái, lại cầm cái hộp nhỏ lên: “Mở ra xem thử đi!”
Thành viên đội lục soát đáp lời, lấy ra cái kìm nhỏ bên hông, cắt khóa đồng ra.
Lâm tiên sinh cất cái hộp này kỹ lắm, thành viên đội lục soát tưởng rằng trong đó có ngân phiếu hoặc gì đó, kết quả khi mở hộp ra, phát hiện bên trong chỉ có mấy bức thư.
“Thư?” Đội trưởng đội lục soát gãi đầu, đưa cái hộp cho Trâu chủ nhiệm: “Trâu chủ nhiệm, ông biết nhiều chữ hơn ta, ông đọc thử đi.”
Mặc dù đội cá muối đã mở lớp xóa mù chữ, nhưng Khánh Mộ Lam không quá quan tâm đến lớp học này lớp, thường thì đội lục soát có khá ít người biết chữ, mà Trâu chủ nhiệm lúc nhỏ từng được dạy riêng, nên đọc sách viết chữ đều không thành vấn đề.
Trâu chủ nhiệm cầm một phong thư lên, mở ra mới đọc được hai dòng chữ đã nhét vào lại: “Mau đưa mấy phong thư này cho xưởng trưởng đi!”
Đội trưởng đội lục soát mặc dù không biết trong thư viết gì, nhưng từ khuôn mặt của Trâu chủ nhiệm, anh ta nhận ra chuyện không đơn giản như vậy, nên nghe lời dẫn thành viên đội lục soát đi tìm Khánh Mộ Lam.
Khánh Mộ Lam đang quan sát thành viên bị thương của đội an ninh, sau khi bị đội trưởng đội lúc soát gọi ra, cô ấy cau mày nói: “Sao thế?”
“Đây là thư lục soát được từ chỗ của Lâm tiên sinh!” đội trưởng đội lục sát đưa thư cho Khánh Mộ Lam bằng hai tay.
Khánh Mộ Lam cầm bức thư được đóng kín kia lên, nhìn qua bao thư bên ngoài một chút, sau đó rút thư ra.
Giống như Trâu chủ nhiệm, Khánh Mộ Lam vừa nhìn thấy hai dòng chữ đầu sắc mặt đã thay đổi.
Chỉ là lúc ấy Trâu chủ nhiệm nhìn thấy hai hàng chữ kia xong thì không đọc nữa, nhưng Khánh Mộ Lam lại sầm mặt đọc hết thư.
Đọc xong bức thư này lại mở bức thư còn lại ra, sau khi đọc hết mấy bức thư, cô ấy quay đầu nhìn đội trưởng đội lục soát hỏi: “Còn ai đã đọc thư này nữa?”
“Ta không biết nhiều chữ lắm, nên nhờ Trâu chủ nhiệm đọc giúp.” Đội trưởng đội lục soát không dám giấu: “Trâu chủ nhiệm vừa đọc được một chút bèn không đọc nữa, bảo ta mang thư tới cho ngài!”
Các văn bản giám sát đơn giản cũng là một trong những công việc của đội lục soát, hơn nữa đối với đội trưởng đội lục soát bây giờ đây là công việc khó nhất.
Bởi vì đội lục soát hầu như không có mấy người biết chữ, vốn không hiểu nội dung trong thư, nếu ném bừa, nhỡ đâu đó là văn bản quan trọng thì chết.
Nhưng nếu chưa nhìn đã đưa cho Khánh Mộ Lam, nhỡ đâu đó lại chẳng phải thứ quan trọng, vậy sẽ làm trễ nải việc của Khánh Mộ Lam.
Đội trưởng đội lục soát ban nãy cũng hết cách, nên mới nhờ Trâu chủ nhiệm đọc hộ.
nh thường bảo ngươi chăm chỉ học hành thì không người nào nghe, bây giờ biết tác hại của mù chữ chưa?”
Khánh Mộ Lam phê bình anh ta một câu, sau đó xua tay: “Về nhớ đăng ký vào lớp bổ túc văn hóa, nếu không sau này gặp chuyện như vậy lại phải đi nhờ người khác!”
“Vâng!” Đội trưởng đội lục soát đáp dạ, thầm quyết định sau này phải học bù cho thật tốt.
Tả Phi Phi cũng hiếu kỳ về nội dung thư, nhưng thấy Khánh Mộ Lam đang khiển trách đội trưởng đội lục soát, cô ấy cũng không tiện chen vào.
Đến khi đội trưởng đội lục soát đi khỏi, Tả Phi Phi mới hỏi: “Mộ Lam, trong thư nói gì vậy?”
Khánh Mộ Lam không đáp, chỉ đưa hộp gỗ cho cô ấy: “Cô đọc đi là biết!”