Nhìn thấy A Mai như vậy, Khánh Mộ Lam không khỏi căng thẳng, vô thức muốn bước tới. Nhưng khi nhìn thấy những thành viên khác trong đội an ninh đi theo A Mai, Khánh Mộ Lam đã dừng bước.
Tả Phi Phi thấy vậy vội vàng hỏi: "A Mai, cô không sao chứ?”
Cô ấy vừa hỏi vừa đưa mắt kiểm tra một lượt.
"Cảm ơn xưởng trưởng Tả đã quan tâm, ta không sao!"
A Mai mỉm cười với Tả Phi Phi và lắc đầu.
Tả Phi Phi kiểm tra lại và xác nhận A Mai quả thực chỉ bị thương ngoài da, cô ấy đưa chiếc khăn tay cho A Mai và đứng sang một bên.
A Mai lấy khăn tay lau mặt, sau đó chắp tay nói với Khánh Mộ Lam: "Tiểu thư, toàn bộ băng thổ phỉ hồ Dã Áp đều đã bị tiêu diệt!"
“Vất vả rồi” Khánh Mộ Lam gật đầu, sau đó hỏi: “Thương vong là bao nhiêu?”
“Bảy người hy sinh, mười hai người bị thương nặng và mất khả năng chiến đấu, còn một số bị thương nhẹ...” A Mai buồn bã nói: “Ngoại trừ những người thiệt mạng và bị thương nặng, về cơ bản tất cả mọi người đều bị thương nhẹ!”
Tả Phi Phi nhìn về phía sau và thấy rằng đúng như những gì A Mai nói, tất cả các thành viên trong đội an ninh đều bị thương, nhiều người trong số họ đang chống đao xuống đất hoặc phải dựa vào đồng đội của mình.
“Mọi người làm tốt lắm!"
Khánh Mộ Lam nói tiếp: “Thi thể của những huynh đệ đã hy sinh hãy đưa về Đông Hải để hậu táng, trợ cấp theo tiêu chuẩn của tiêu cục Trấn Viễn. Những huynh đệ bị bị thương cũng được trợ cấp theo tiêu chuẩn của tiêu cục Trấn Viễn!"
"Vâng!" A Mai cúi đầu đáp.
Buổi chiều, các tiểu đội khác của đội an ninh cũng tới tập hợp tại hồ Dã Áp.
Đội an ninh do A Mai chỉ huy là đội duy nhất có thương vong trong chiến dịch lần này.
Nhưng khi nhìn thấy địa hình độc đáo của hồ Dã Áp và hòn đảo bị tàn phá đến mức không thể nhận ra, các tiểu đội khác nhận ra rằng một trận chiến cực kỳ khốc liệt đã diễn ra tại đây.
Tiểu đội của A Mai mặc dù có thương vong trong trận chiến nhưng không ai dám coi thường họ, thay vào đó họ nhận được sự tôn trọng của các tiểu đội khác.
Dù sao bọn họ cũng vẫn là tân binh, sau hai ngày chiến đấu cường độ cao, rất nhiều thành viên đội an ninh đã kiệt sức nên Khánh Mộ Lam ra lệnh cho cả đội tạm thời nghỉ ngơi tại hồ Dã Áp.
Kim Phi ở Đông Hải cũng nhận được báo cáo từ Khánh Mộ Lam vào buổi tối. "Được! Được lắm"
Kim Phi hưng phấn đập bản báo cáo của Khánh Mộ Lam lên bàn với vẻ mặt vui mừng.
Trại Ngưu Gia ngày hôm qua đã bị tiêu diệt, hôm nay sáu trại khác cũng bị tiêu diệt một lượt. Bọn thổ phỉ quy mô lớn ở huyện Mậu Nguyên về cơ bản đã bị tiêu diệt, những người tị nạn từ các quận huyện xung quanh sẽ dễ dàng hơn rất nhiều khi đến Đông Hải.
Ngoài ra, điều khiến Kim Phi càng vui mừng hơn là sau hai ngày trấn áp thổ phỉ này, tinh thần chiến đấu của đội an ninh được nâng cao, họ đã vượt qua giai đoạn tân binh.
Kim Phi lại có một lực lượng vũ trang hữu ích khác dưới trướng mình!
Khi Từ Cương biết tin Khánh Mộ Lam đã giành được chiến thắng, hòn đá nặng đè trong lòng ông ta cuối cùng cũng được đặt xuống.
Sau khi chúc mừng Kim Phi, ông ta chỉ vào báo cáo tình hình trận chiến và hỏi: "Thưa tiên sinh, ta có thể xem qua không?”
"Xem đi!" Kim Phi phất tay nói. Từ Cương cầm bản báo cáo trận chiến lên, ngồi vào bàn và đọc kỹ.
Khi đọc phần đầu, khuôn mặt Từ Cương trông bình thường, nhưng khi nhìn thấy mấy dòng cuối cùng, lông mày ông ta hơi nhăn lại.
Kim Phi lúc này đang rất vui mừng, nhìn thấy Từ Cương như vậy liền hỏi: "Từ đại nhân, báo cáo trận chiến có vấn đề gì không?”
"Báo cáo trận chiến không có vấn đề gì, nhưng ta nghĩ việc bồi thường và xử lý chiến lợi phẩm của xưởng trưởng Khánh có vấn đề!"
'Từ Cương nói: “Mặc dù đội an ninh lần này có đóng góp lớn, nhưng dù sao. cũng là lực lượng mới thành lập, bồi thường và trợ cấp cho người thiêt mạng và người bị thương theo tiêu chuẩn của tiêu cục Trấn Viễn là không thích hợp!
Ngoài ra còn có vật tư thu giữ sau trận chiến, theo quy định thì phải thống nhất giao nộp lên trên. Nhưng xưởng trưởng Khánh lại ngầm tuyên bố, trong số đó sẽ dùng để khen thưởng cấp dưới, điều này cũng trái với quy định!"