Khánh Mộ Lam đã dẫn dắt đội an ninh, tiêu diệt quân địch nhiều gấp mấy lần quân mình, một lần nữa giải quyết xong xuôi nguy cơ có thể xuất hiện ở Đông
Hải, công lao phải nói là rất lớn.
Nhưng triều định chẳng những không khen thưởng, mà còn quyết định tiến hành xử phạt cô ấy.
Với tính cách của Khánh Mộ Lam trước đây, chắc chắn sẽ rất tức giận, cô ấy còn có thể dẫn đội an ninh quay về Đông Hải tìm Kim Phi hỏi cho ra lẽ.
Kim Phi đã viết thư cho Tả Phi Phi, chính là lo lắng Khánh Mộ Lam sẽ đi, Tả Phi Phi cũng đã chuẩn bị khuyên bảo.
Nhưng sau khi quay về, Khánh Mộ Lam lại bình tĩnh như vậy, làm cho Tả Phi Phi rất ngạc nhiên, cũng hơi lo lắng.
Vậy nên Tả Phi Phi quyết định chủ động luôn.
“Tiên sinh thật quá đáng, Mộ Lam cô đã lập công lớn như vậy, ngài ấy không khen thì cũng thôi đi, đằng này còn muốn phạt cô nữa, buồn cười thật đấy!”
Tả Phi Phi tức giận không thôi: “Mộ Lam, cô chờ ở đây đi, ta quay về Đông Hải tìm tiên sinh hỏi một chút, sao ngài ấy có thể làm vậy?”
Nói xong, Tả Phi Phi định bước ra ngoài thì bị Khánh Mộ Lam giữ lại.
“Phi Phi tỷ tỷ à, thôi kệ đi.”
Khánh Mộ Lam lắc đầu: “Chuyện này đúng là ta làm sai mà, tiên sinh và bệ hạ cũng chỉ làm theo quy củ thôi.”
“Quy tắc là chết, người mới sống.”
Tả Phi Phi đáp: “Chính tiên sinh đã nói, tướng ở xa, lệnh vua có thể không nghe, lúc tiên sinh tự mình mang quân ra trận đánh, cũng nhiều lần tự mình chia chiến lợi phẩm, vì sao đến lượt chúng ta lại không được?”
Muốn ngựa chạy được thì phải nó ăn cỏ.
Năm đó Lý Hanh vì muốn được quân ủng hộ mà đã đồng ý sau khi giúp người đánh bại phản quân, họ có thể cướp bóc dân chúng Trường An.
Hoàng đế còn như vậy, những tướng lĩnh khác càng không phải bàn tới.
Rất nhiều vị tướng quân sau khi giành được thắng lợi sẽ cho phép quân của mình cướp bóc, thậm chí là tàn sát.
Kim Phi sẽ không làm những chuyện như vậy, nhưng ở thời điểm bắt đầu, sau khi tiêu diệt xong thổ phỉ, y cũng sẽ chia chiến lợi phẩm thu được cho các nhân viên hộ tống.
Mấy người Trương Lương và Thiết Ngưu phụ trách tiêu diệt thổ phỉ cũng vậy.
Sau này đội quân ngày càng lớn hơn, chế độ cũng ngày càng được hoàn thiện, những chuyện như này mới dần dần ít đi.
“Phi Phi tỷ tỷ, bây giờ đã không giống ngày trước nữa rồi, nếu tiên sinh đã đặt ra quy tắc như vậy thì tất cả chúng ta phải tuân theo, sau khi được ban hành, không phải cả Lương ca và Khánh Hoài cũng phải tuân theo đó sao?”
Khánh Mộ Lam kéo tay Tả Phi Phi, nói: “Phi Phi tỷ tỷ, ta biết tỷ đang bênh ta, nhưng sai chính là sai, cái quan trọng nhất nhất trong một đội quân là kỷ luật, ta làm trưởng xưởng, nếu cầm quyền chỉ vì lợi ích cá nhân, sau này làm sao có thể dẫn dắt đội an ninh đây?”
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng gì hết.”
Khánh Mộ Lam nói: “Cứ làm theo quyết định của tiên sinh và bệ hạ đi!”
“Ấm ức cho cô ả Phi Phi thở dài, bất đắc dĩ võ vai Khánh Mộ Lam.
Mệnh lệnh của Cửu công chúa đã được đưa tới, người trong cuộc là Khánh Mộ Lam đây không có ý kiến gì, Tả Phi Phi cũng không thể nói thêm.
Thật ra Kim Phi viết thư cho cô ấy, không phải để cô ấy phản đối chuyện này, mà sợ rằng Khánh Mộ Lam sẽ mang quân về, nên để cô ấy khuyên can vào lúc ấy.
Bây giờ xem ra nhiệm vụ của Tả Phi Phi đã hoàn thành.
Khánh Mộ Lam yêu cầu đội an ninh vô cùng nghiêm khắc, cho dù chỉ đang tạm thời tu sửa hồ Dã Áp, nhưng huấn luyện cũng không ít.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, toàn bộ đội an ninh đã thức dậy.
Ngoại trừ những người đang bị thương và những người đang có ca trực thì tất cả người người khác đều tập trung ở ngoài sân.
Tả Phi Phi và Hầu Tử đứng ở ngoài rìa của giáo trường.
Xếp hàng xong, Từ Cương chậm rãi đi lên đài cao phía trước.
Các thành viên của đội an ninh quay sang nhìn nhau, tỏ vẻ khó hiểu.
Ngày trước họ từng chịu trách nhiệm giữ trật tự ở Đông Hải, nên rất nhiều đã từng gặp qua Từ Cương, nhưng lại không biết vì sao ông ta đột nhiên xuất hiện ở đây.
Ánh mắt Tả Phi Phi phức tạp, liếc nhìn qua Từ Cương, rồi quay sang nhắc nhở: “Hầu Tử, sắp xếp mấy người giỏi giỏi ở dưới đài chuẩn bị đi, cẩn thận Từ đại nhân bị thương!”