Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang)

Chương 4234: Không cần




“Cô ta không biết mình mang thai à?”
Tả Phi Phi nhìn cũng thấy sợ: “Tiên sinh, ta phái người sang bảo cô ta chạy chậm lại!
“Không cần” Kim Phi lắc đầu: “Đợi nàng phái người sang, nàng đã đến rồi!”
Lúc này công chúa Lộ Khiết chỉ còn cách cửa thành không tới hai dặm, với tốc độ hiện tại của cô ta, có khi người Tả Phi Phi phái đi còn chưa tới chuồng ngựa, thì cô ta đã vào thành rồi.
“Đi xuống đi!”
Kim Phi lại nhìn nơi tập trung của liên minh các bộ lạc nhỏ, quay đầu đi về cầu thang.
Một hàng người vừa xuống khỏi tường thành, công chúa Lộ Khiết cũng đã tiến vào thành.
Thành Du Quan bây giờ là một tòa thành quân đội, trong thành không có người dân, công chúa Lộ Khiết chuẩn bị cưỡi ngựa quay về, lại nhìn thấy hàng người Kim Phi.
“Tiên sinh!”
Công chúa Lộ Khiết vui mừng phất tay với Kim Phi, sau đó nhảy thẳng xuống khỏi ngựa chiến, bước những bước lớn về phía Kim Phi.
Mùa đông năm ngoái thật sự quá lạnh, nếu tiếp tục đợi ở trong rừng cây phương bắc, không biết liên minh các bộ lạc nhỏ sế có bao nhiêu người chết rét, sau khi tới thành Du Quan, có nhà che chắn khỏi gió tuyết, trong mỗi phòng còn được bố trí một cái bếp lò, nên không có một dân du mục nào bị chết cóng như đông năm ngoái.
Sau tết băng tuyết tan chảy, lò gạch lại bắt đầu sản xuất, nơi tập trung của liên minh các bộ lạc nhỏ thay đổi từng ngày, gần đây lại phát hiện mỏ than cách đó không xa, coi như đã giải quyết được hơn nửa vấn đề khó khăn mà công chúa Lộ Khiết lo lắng nhất, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn nhiều.
“Bụng nàng đã như vậy rồi, còn cưỡi ngựa!” Kim Phi tức giận nói: “Trước khi đứa trẻ ra đời thì đừng cưỡi ngựa nữa, nếu muốn ra ngoài thì bảo Băng Nhi chuẩn bị xe ngựa!”
Ngày nào dân du mục cũng tiếp xúc với ngựa bò dê, cưỡi ngựa càng là kĩ năng cơ bản của mỗi người dân du mục, cho dù công chúa Lộ Khiết lớn lên trên lưng ngựa, hồi nấy trông có vẻ chạy rất nhanh, nhưng thật ra cô ta không ngồi trực tiếp trên yên ngựa, mà dẫm vào bàn đạp, dùng tư thế nửa ngồi xổm để cưỡi, hai chân và đầu gối thả lực, không khiến đứa trẻ trong bụng bị xóc nảy.
Có điều công chúa Lộ Khiết không giải thích rõ với Kim Phi, mà khôn ngoan gật đầu: “Ta biết rồi, sau này ra ngoài không cưỡi ngựa nữa!”
Suy cho cùng có nhiều người như vậy, nên Kim Phi cũng không nói gì thêm, vừa đi về phía nơi ở, vừa hỏi: “Tình hình của các dân du mục thế nào rồi?”
“Cực kì tốt, mọi người đều rất cảm kích tiên sinh!”
Nói tới dân du mục, mắt công chúa Lộ Khiết cũng sáng lên một chút, vừa đi vừa hưng phấn nói về sự thay đổi trong liên minh các bộ lạc nhỏ.
“Từ khi tới thành Du Quan, tất cả đều dựa vào sự giúp đỡ của tiên sinh chàng, trong lòng mọi người băn khoăn, bây giờ phát hiện được mỏ than ngoài thành, mọi người đã bàn bạc xong rồi, chuyện khai thác quặng cứ giao cho. chúng ta, ngoài trẻ con ra, tất cả chúng ta đều đi khai thác quặng, cảm ơn tiên sinh đã chú ý tới mọi người trong năm qual”
Công chúa Lộ Khiết nói.
“Đừng để tất cả mọi người đi khai thác quặng, còn phải giữ ít người lại để chăn giữ chứ.”
Kim Phi nói: “Còn nữa, ta đưa một ít khoai tây tới cho các nàng, nàng tìm một mảnh đất ở ngoài thành trồng đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.