Trước đây, khi Trương Lương, Lưu Thiết, Khánh Hoài và những người khác chiếm đóng các thành trì ở Trung Nguyên, giới quý tộc ở đó đã nhận ra Kim Phi đang lập cứ điểm để chiếm đóng Trung Nguyên trong tương lai.
Nhưng vào thời điểm đó, Lưu Thiết chiếm đóng quận Tế Thuỷ nằm ở ven sông Hoàng Hà.
Trong khi đó, Trương Lương và Khánh Hoài chiếm đóng quận Long Tuyền và Thư Châu cũng nằm ở ven sông Hoàng Hà. Tuy nhiên, giữa các căn cứ này cách nhau hơn ngàn dặm.
Về sau, Lưu Thiết còn tìm được mỏ than ở ven sông Hoàng Hà và khai thác trên quy mô lớn.
Cho nên đại đa số các quý tộc cũng không quá lo lắng, chỉ cho rằng họ đóng quân ở đó để khai thác khoáng sản mà thôi.
Tuy nhiên cũng có một số người tỏ ra lo lắng, nhưng dù lo lắng thì họ cũng không có biện pháp nào khác ngoài tự an ủi mình rằng có lẽ tiêu cục Trấn Viễn đóng quân ở đó chỉ để khai thác mỏ khoáng mà thôi.
Nhưng mọi chuyện bây giờ đã khác, tiêu cục Trấn Viễn chỉ trong một đêm đã chiếm mười bảy thành trì ở Trung Nguyên.
Sau khi biết tin này đám quý tộc đương nhiên vô cùng hoảng loạn.
Sau đó, tình huống mà Cửu công chúa lo lắng nhất đã xảy ra. Một số quý tộc. già và có uy tín ở địa phương lần lượt đứng ra, kêu gọi quý tộc và cường hào địa chủ khắp nơi liên thủ lại, hợp sức tấn công tiêu cục Trấn Viễn.
Hàn Phong vốn đang chú ý đến tình hình Trung Nguyên, khi các quý tộc bắt đầu liên lạc với nhau, Cục tình báo nhanh chóng nhận được tin tức và cấp báo lại cho Cửu công chúa.
Cửu công chúa cũng rất coi trọng vấn đề này, lập tức sai Châu Nhi đi tới phòng thí nghiệm, gọi Kim Phi tới Ngự thư phòng.
Khi Kim Phi đến Ngự thư phòng, Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc đã có mặt.
Sau khi nghe được tin tức từ Cục tình báo, Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc cũng tỏ ra lo lắng, nhưng vẻ mặt của Kim Phi vẫn bình thản như thường lệ.
"Tiên sinh, ngài không lo lắng sao?" Tiểu Ngọc hỏi.
“Có gì phải lo lắng?” Kim Phi cười đáp: “Bọn họ hiện tại mới bắt đầu liên lạc với nhau, ít nhất phải mất nửa tháng mới có thể tập hợp lại, sau đó lại mất thêm nửa tháng tranh giành xem ai sẽ làm đại đương gia.
Sau khi quyết định ai là đại đương gia, nhanh nhất cũng phải trước Tết mới có thể huy động đủ binh lực!"
Không phải Kim Phi coi thường những quý tộc giàu có đó, nhưng bọn họ vốn là những thế lực phân tán.
Cho dù bọn họ có tập trung lại với nhau đi nữa thì chắc. chắn cũng có lục đục nội bộ, ai cũng muốn lên nắm quyền để chỉ huy kẻ khác.
Cho người của phe khác đi làm bia đỡ đạn, người của mình thì ở phía sau nhìn long hổ đấu đá, đợi mọi việc ngã ngũ thì sẽ đi thu thập lợi ích.
Viên Thiệu kiếp trước tập hợp quân đi đánh Đổng Trác chẳng phải cũng như vậy sao?
Các chư hầu khắp nơi tụ tập lại bàn kế đánh Đổng Trác, nhưng kết quả là bọn họ đều đề phòng thậm chí tính kế hãm hại lẫn nhau.
Đến cuối cùng, xung đột nội bộ nổ ra và kế hoạch chinh phạt bị hủy bỏ.
"Tiên sinh, cho dù tiến độ của bọn họ tương đối chậm, đến cuối năm mới có thể xuất quân.
Nhưng nếu những quý tộc này nghiêm túc thì không biết có thể lấy ra bao nhiêu binh lực!"
Thiết Thế Hâm nói: “Mặc dù tiêu cục Trấn Viễn có phi thuyền, ca nô, máy bắn đá, nỏ hạng nặng, lựu đạn, bom chớp sáng và gói thuốc nổ...”
Nói đến đây, Thiết Thế Hâm không khỏi sờ sờ mũi mình.
Ý định ban đầu của ông ta là thuyết phục Kim Phi đừng đánh giá thấp kẻ thù, nhưng tại sao giờ nghe như thể đang biểu dương lực lượng, tự khen tiêu cục Trấn Viễn có trang bị tiên tiến?
Nghĩ tới đây, Thiết Thế Hâm đổi cách nói khác: “Mặc dù tiêu cục Trấn Viễn có lợi thế lớn về vũ khí, nhưng trận chiến cuối cùng vẫn phải là cận chiến.
Đến lúc đó, nỏ hạng nặng, máy bản đá và lựu đạn sẽ không sử dụng được nữa.
Tiêu cục Trấn Viễn dù có giỏi đánh đấm đến đâu thì hai tay cũng khó mà địch nổi bốn tay!"